Chương 422
Chưa có kết quả thì không thể báo danh vào Đại học được.
Tô Nhược Hân thấy rất buồn chán.
Sáng sớm đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo xong, Tô Nhược Hân lên xe buýt để tiêu bớt thời gian rồi về chung cư.
Vào chung cư, cô mới đi tới trước cổng tòa nhà nơi cô ở thì thấy một người đàn ông lạ mặt tựa người đứng ở cánh cổng đối diện.
Khi thấy cô thì đứng thẳng và đi tới: “Phải Tô Nhược Hân không?”
Là một chàng trai trẻ tuổi và đầy năng lượng, trên người mặc bộ đồ thể thao, nhìn là biết đây là một chàng trai rất siêng năng vận động và biết cách sống.
“Ơ anh là ai? Anh biết tôi sao?”
“Tôi là Liễm Tử.”
Tô Nhược Hân vỗ đầu mình: “Haha, ra là anh, tôi suýt quên mất cuộc trò chuyện hôm đó.”
“Đã bảo là hẹn nhau hôm nay mà, người nói là tôi thì sao tôi quên được.” Cận Liễm cười vỗ vai Tô Nhược Hân: “Mẹ tôi không hề lừa tôi, cô đúng là một người đẹp.”
Tô Nhược Hân lập tức cảnh giác lui về sau: “Cận Liễm, tôi có người mình thích rồi. Chúng ta làm bạn thì được còn những cái khác thì không được.”
“Haha, tôi đã nói mình là đứa con cưng của mẹ rồi mà. Tôi bị mẹ ép đến thôi, cô cứ yên tâm đi, hẹn cho có thôi, coi như làm cảnh cho mẹ tôi thấy thôi được không?”
“Thế cũng được. Hẹn xong, ăn cơm xong, sau đó tôi sẽ nói với dì Tăng là tôi không có chút tình cảm nào với anh cả, đảm bảo không khiến anh khó xử đâu.” Tô Nhược Hân ra vẻ anh em tốt là tôi sẽ giúp anh giải quyết nỗi sầu.
“Cảm ơn nhé, chúng ta đi thôi.” Cận Liễm hướng ra cổng chung cư mà chép miệng, đồng thời còn nhìn Tô Nhược Hân một lượt từ trên xuống dưới. Khi bước đi, anh ta bỗng nói: “Cô có người mình thích từ khi nào thế?”
“Khi thi THPT quốc gia xong.”
“Giờ cũng là lúc thi THPT quốc gia xong.”
“Ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong.”
Cận Liễm cốc đầu: “Tôi biết rồi, đi thôi.”
Bỗng cảm thấy hình như vì lơ là nên đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Tô Nhược Hân chậm rãi đi theo sau. Nhìn bóng lưng của Cận Liễm, cô lại nhớ đến Hạ Thiên Chiếu: “Tôi có một người bạn, tôi hẹn thêm người đó anh sẽ không để bụng chứ?”
“Không đâu. Có thể bảo anh ta giả vờ vô tình gặp nhau ấy, thế thì mẹ tôi sẽ không cốc đầu tôi.”
“Đúng đấy, làm thế mới chu đáo. Dì Tăng thông minh lắm. Tôi sẽ bảo anh ta làm như “vô tình gặp” thôi.” Tô Nhược Hân nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên Chiếu.
Tô Nhược Hân gọi, cô cứ tưởng là Hạ Thiên Chiếu sẽ bắt máy ngay.
Kết quả gọi tận hai cuộc mà không ai bắt máy hết.
Khi cô nghĩ rằng Hạ Thiên Chiếu không cầm điện thoại nên mới không nghe máy thì bên kia lại bắt máy: “Tô Nhược Hân, nhớ anh đây rồi đúng không?”
“Cút.”