Chương 470
“Cháu hiểu rồi ạ.” Chúc Hứa vui vẻ chạy về phía cách chỗ này ba mét, sau đó đứng lại, xoay người xem náo nhiệt.
Tô Nhược Hân bảo cậu bé xem náo nhiệt, thì cậu bé sẽ xem náo nhiệt. Dì chắc chắn sẽ thắng, cậu bé có lòng tin.
Sau khi Tô Nhược Hân xác định bây giờ Chúc Hứa đã tạm thời an toàn, cô bèn nói: “Từng người đánh một, hay là hai người các cô cùng lên.”
“Từng người.” Triệu Giai Linh vẫn luôn canh cánh trong lòng bốn cái tát lần trước Tô Nhược Hân tặng cô ta, do đó dứt khoát nhân cơ hội hôm nay, tìm lại thể diện. Cô ta sẽ tát Tô Nhược Hân mấy cái trước, sau đó đổi sang Lý Lan tát Tô Nhược Hân.
Cô ta và Lý Lan có hai người, còn Tô Nhược Hân chỉ có một mình, sao có thể đánh lại hai người cơ chứ?
“Được, bắt đầu đi.” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa hết, cô đã tát một cái qua.
Các kinh mạch của cô được nghỉ ngơi sau kỳ thi đại học, cho nên đã nâng cao hơn chút.
Vì vậy, chỉ cần cô không muốn, Triệu Giai Linh không thể nào tát được cô.
Trái lại, chỉ có cô ngược đãi cô ta mà thôi.
“Bốp…” Triệu Giai Linh bị đánh.
Cô ta ngơ ngác ôm mặt, sau đó không tin trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Không thể nào nhanh như vậy được, không thể nào, điều này không khoa học.”
“Để tớ, tớ không tin, mình không đánh được cô ta.” Nhìn thấy Triệu Giai Linh bị đánh, Lý Lan lập tức kéo cô ta ra, cũng tát Tô Nhược Hân.
Lần này, Tô Nhược Hân nghiêng đầu tránh được, đồng thời tát lại cô ta một cái, cả quá trình, người không hề nhúc nhích.
Bị đánh, Lý Lan đột nhiên gào lên: “Có phải cô ta thật sự biết vu thuật hay không? Sao có thể nhanh như vậy được? Rõ ràng tớ đã tát được rồi mà.”
Nghe thấy từ “vu thuật”, Tô Nhược Hân ngây người.
Lần trước cô cũng nghe Tô Thanh Hà nói, cô biết vu thuật.
Hạ Thiên Tường nói, việc Triệu Giai Linh làm tổn thương cô có liên quan đến người hãm hại anh.
Nhưng trước đây, Lý Lan từng tìm cô gây sự chưa?
Cô vẫn luôn nghĩ ai đang xúi giục Lý Lan. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay đến cả cái chết của Chúc Yên cũng liên quan đến Tô Thanh Hà.
Đều vì muốn hãm hại cô.
Nếu không, thật sự chỉ có Tô Thanh Hà nói từ “vu thuật” này, cô nhớ rất rõ.
Chắc chắn Lý Lan đã nghe Tô Thanh Hà nói, cho nên mới dùng từ đó hình dung cô.
“Dì ơi, cố lên, dì ơi, cố lên.” Phía bên kia, Chúc Hứa cách đó ba mét nhìn thấy Tô Nhược Hân không bị đánh, lập tức cổ vũ cô.
Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn Lý Lan: “Kẻ chủ mưu gây phiền phức cho tôi không phải cô, mà là một người khác. Lý Lan, chi bằng thành thật nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ bảo anh Cương tha cho cô, nếu không lần này cô bị cạo trọc đầu, lần sau có thể không chỉ là cạo trọc đầu thôi đâu, mà là bị lột sạch quần áo đấy.” Đến gần, Tô Nhược Hân vừa nhìn đã nhận ra, sở dĩ Lý Lan nhuộm một nhúm tóc vàng trên đỉnh đầu, thật ra là có liên quan đến tóc giả.
Cô ta đội tóc giả.
Có thể khiến Lý Lan buộc phải đội tóc giả đi ra ngoài, chứng tỏ mái tóc dài của cô ta đã bị cắt.