Chương 471
Người có thể làm ra chuyện như vậy, ngoài Chúc Cương, cô không tìm được người thứ hai.
“Tôi… tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”
“A, Lý Lan ơi, cô ngốc thật đấy, cô cho rằng cô không nói ra tên cô ta, thì cô ta sẽ cảm kích cô ư? Tôi nói cho cô biết, cô ta sẽ không làm vậy đâu. Cô ta chỉ ước gì cô gặp chuyện bị bêu xấu, ước gì cô bị Chúc Cương gây khó dễ, nếu không cô bị cạo trọc đầu, cô có thấy cô ta ra mặt thay cô không?”
Lý Lan sững sờ, giống như bị nói trúng điểm yếu, lập tức lảo đảo lùi về sau một bước: “Tô Nhược Hân, cô đang ly gián quan hệ chúng tôi.”
Tô Nhược Hân cười lạnh, nói: “Tô Thanh Hà cho cô bao nhiêu tiền? Cô ta đã đồng ý với cô những chuyện gì? Trước đây, cô thua, cô ta cũng mặc kệ, vì thế, cô cảm thấy cho dù cô hoàn thành nhiệm vụ Tô Thanh Hà giao cho mình, cô cảm thấy cô ta sẽ khen thưởng cô ư? Tôi nói cho cô biết, lần trước cô ta không khen cô, thì lần này chắc chắn cũng sẽ không. Cô ta coi cô là tay sai của mình, hoàn toàn không coi cô là người, cô vẫn nên tỉnh táo lại đi.”
Tô Nhược Hân nói xong, đột nhiên đi lên trước, sau đó lập tức ra tay. Kéo một cái, đã kéo được tóc giả trên đỉnh đầu Lý Lan xuống, lộ ra cái đầu bóng loáng.
Lý Lan quả nhiên đã bị cạo trọc.
Chúc Cương tài thật đấy, không hề khách sáo với Lý Lan.
Lúc này, thậm chí cô còn nghi ngờ, không biết Lý Lan đã bị mất đi sự trong trắng hay chưa?
“Cô bị bắt nạt, cô ta có từng giúp cô không?” Tô Nhược Hân tiếp tục hỏi.
Bị kéo tóc giả xuống, lộ ra cái đầu bóng loáng, Lý Lan chỉ cảm thấy nhục nhã: “Không cần cô xen vào.”
“A, xem ra cô cảm thấy bài học này còn chưa đủ, còn muốn thêm vài lần nữa, có phải hay không?”
Sau khi nói xong, cũng không đợi Lý Lan đáp lại, Tô Nhược Hân đã nói với Chúc Hứa: “Hứa, có muốn dì gọi điện thoại cho cậu Chúc Cương của cháu hay không? Để cậu đến đây chơi với cháu?”
“Được rồi.” Chúc Hứa đang định cầm lấy di động của Tô Nhược Hân để gọi điện thoại.
Lý Lan vừa nghe đến cái tên Chúc Cương, cả người đều run rẩy, lùi lại một bước, kéo Triệu Giai Linh một cái: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa nhắc đến Chúc Cương, cô ta đã cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Triệu Giai Linh thì không sợ.
Chúc Cương chưa từng dạy bảo cô ta, nên cô ta không biết sợ lợi hại của Chúc Cương.
Hạ Thiên Tường cũng không dạy cho cô ta một bài học nào.
Cô ta đâm Tô Nhược Hân mà không xảy ra chuyện gì cả, chỉ viết một bản kiểm điểm là xong việc, vậy nhất định là người kia đang che chở cho cô ta.
Cho nên, người dốt nát không sợ hãi, cô ta không hề sợ Tô Nhược Hân.
“Cậu cứ đứng cách xa ba mét xem náo nhiệt, xem mình xử lý cô ta như thế nào.”
“Giai Linh …” Lý Lan còn muốn gọi Triệu Giai Linh lại.
Tốt xấu gì hai người đều ở cùng một phe.
Giờ phút này cô ta cảm thấy hôm nay gây xung đột với Tô Nhược Hân ở một nơi như vậy có cảm giác không ổn lắm.
Cho dù muốn xảy ra xung đột, cũng nên thực hiện lặng lẽ ở sau lưng, mà không phải ở trước mặt mọi người như bây giờ.