CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 533

Nhưng mà, dưới sự ra hiệu của Mạc Tử Đơn, những người khác cũng không lập tức xông đến, ông ta nghiêm túc quán triệt thực hiện yêu cầu duy trì không khí thông thoáng của Tô Nhược Hân, có thể gặp ông cụ, nhưng phải xếp hàng từng người từng người đến gặp ông cụ vừa tỉnh lại.

Như vậy mới đảm bảo không khí quanh người ông cụ được thông thoáng, trong lành.

Tô Nhược Hân thành công lùi xuống, lặng lẽ ra khỏi phòng của ông cụ, cô muốn dạo chơi khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn.

Vừa rồi khi ở trên xe cô đã tìm kiếm giới thiệu về nơi này, góc tây nam của khu nghỉ dưỡng có một vườn hoa lớn, trồng đủ loại hoa tươi.

Đó là mô hình xinh đẹp do hoa tươi xếp thành, vô cùng lung linh.

“Cô Tô, tôi đi cùng cô.” Chị gái trước đó tiến lên chào hỏi cô.

Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi muốn dạo chơi một mình.” Cô còn chưa từng dạo quanh khu nghỉ dưỡng đâu, mặc dù Long Thủ Sơn không phải khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất, những cũng là cấp 4A, mỗi dịp lễ tết, dân cư trong thành phố đều đến nơi này đi chơi trong tiết thanh minh, đây là một nơi tuyệt vời để người ta thư giãn.

Sau đó, người nhà họ Tăng cũng không đuổi theo cô nữa.

Không thể không nói, người là họ Tăng rất tôn trọng cô.

Tô Nhược Hân dạo bước trong núi, ngắm nhìn phong cảnh điền viên nơi đây, lần đầu tiên thả lỏng như vậy.

Tiếc nuối duy nhất là không mang Chúc Hứa theo.

Nếu như Chúc Hứa nhìn thấy hoa tươi khắp núi thế này, chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.

Đi dạo một lát, lại cảm thấy hình như có người đi theo cô, nhưng quay đầu nhìn, cũng không thấy bóng người nào, vậy chắc là ảo giác của cô rồi.

Một mình ngắm cảnh, Tô Nhược Hân chụp rất nhiều ảnh, còn chọn mấy tấm đẹp nhất đăng lên tường.

Khi trời chiều ngả về tây, Tăng Hiểu Khê tìm được cô: “Nhược Hân, chúng ta về nhà thôi.”

Ông cụ tỉnh rồi, bây giờ Tăng Hiểu Khê đã hoàn toàn thả lỏng.

Tất nhiên Tô Nhược Hân sẽ không ở lại nhà họ Tăng.

Nhà họ Tăng có Mạc Tử Đơn trông chừng, cô hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì, cô muốn trở về chuẩn bị hành lý cho du lịch ngày mai.

Lần đầu tiên ra ngoài du lịch, cũng không biết nên mang theo cái gì.

Nhưng ngẫm lại, chắc chắn phải mang theo quần áo và đồ dùng thường ngày.

Cô không có vali ở nhà họ Cận, cô phải trở về nhà trọ lấy vali của mình.

Lên xe, Tô Nhược Hân đề nghị trở về nhà trọ.

Tăng Hiểu Khê bèn nói: “Về nhà trọ làm gì?”

Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ ra, trưa nay Tăng Hiểu Khê vẫn luôn ở cùng ông cụ, cô vẫn chưa có cơ hội nói với Tăng Hiểu Khê chuyện ngày mai đi du lịch: “Mẹ nuôi, ngày mai con muốn đi xem thác nước lớn với bạn học, con muốn trở về lấy vali.”

“Hở, có thế mà cũng trở về? Mẹ không cho phép.”

Tô Nhược Hân hơi lo lắng: “Hạ Thiên Tường đồng ý cho con đi du lịch rồi.” Anh không phản đối, vậy chính là ngầm cho phép.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi