Chương 649
Tô Nhược Hân nhìn cổ áo cài kín cúc của Hạ Thiên Tường, trái tim chợt thấy hoang mang.
Người đàn ông này có một thói quen, chỉ cần không thắt cà vạt là sẽ không cài cúc áo.
Đi xuống lầu, đến phòng ăn.
Lục Diễm Chi đang ngồi một mình trước bàn ăn, thấy Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân cùng đi xuống bèn nói: “Thiên Tường, Tô Nhược Hân, đến dùng bữa sáng đi.”
Tô Nhược Hân không khách sáo ngồi xuống: “Cảm ơn Chủ tịch Lục.” Cô vẫn trả lời một cách vừa lễ phép vừa xa cách.
Hôm qua cô làm thế với Anna cũng không hoàn toàn là vì Lục Diễm Chi, nhiều hơn là vì Hạ Thiên Tường và cô, Anna gây chuyện với cô, cũng gây chuyện với Hạ Thiên Tường.
Cô vẫn thấy không thích Lục Diễm Chi.
Chưa từng thích bao giờ.
Lục Diễm Chi nhìn cô, lại ăn thêm một bát cháo rồi đứng dậy: “Hai đứa từ từ dùng bữa, mẹ đi làm đây.”
Đây là công nhận quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường rồi sao?
Nhưng Lục Diễm Chi không nói gì, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường vẫn nặng nề và xa vời.
Tô Nhược Hân chậm rãi ăn bữa sáng, không nhanh không chậm.
Trước khi dùng bữa đương nhiên đã gửi tin nhắn cho Tăng Hiểu Khê, nói với mẹ nuôi buổi sáng cô sẽ không về nhà dùng bữa sáng.
Đây là lễ phép.
Cô ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm.
Còn người đàn ông bên cạnh thì lại như mất hồn.
Mãi đến khi anh nhìn điện thoại lần thứ n, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng buông đũa xuống, cô xoay người nhìn Hạ Thiên Tường.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Thiên Tường thất lễ như thế.
Cũng là lần đầu tiên thấy anh hoảng hốt đến vậy.
Đúng thế, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Từ khi phát hiện viên ngọc bị mất, Hạ Thiên Tường đã không còn là người đàn ông trưởng thành chín chắn trong trí nhớ của cô nữa.
Giống như anh không phải bị mất ngọc mà là bị mất hồn vậy.
Viên ngọc kia biến mất, cũng bắt hồn của anh đi rồi.
Nhưng cô nhớ lúc còn chưa phát hiện viên ngọc bị mất, anh vẫn rất bình thường.
Hạ Thiên Tường nhìn vào mắt Tô Nhược Hân.
Sau đó nắm lấy tay cô: “Lên xe rồi nói.”
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra có một vài lời anh không muốn nói trong phòng ăn.
Giống như khắp nơi đều có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ, có những lỗ tai đang nghe họ nói chuyện vậy.
Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường lên xe, cô còn chưa ngồi vững thì xe đã chạy đi.
Bugatti như một mũi tên chạy khỏi cổng biệt thự: “Tô Nhược Hân em đi tìm với anh, chắc chắn có thể tìm thấy.”