Chương 650
“Sư phụ đã nói gì vậy?” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, hởi Hạ Thiên Tường.
Thật ra vào khoảnh khắc phát hiện bị mất ngóc, trong lòng cô cũng cảm thấy rất luyến tiếc.
Viên ngọc kia đã mang đến cho cô rất nhiều thứ.
Thiên văn địa lý, y thuật tài ba, rất nhiều thứ, bổ sung cho cô rất nhiều kiến thức bị thiếu sót.
Đặc biệt là y thuật, giúp cô có thể cứu chữa người bệnh một cách dễ dàng.
Ngọc bị mất, sau này cô cũng không thể nhận được kiến thức y thuật và những thứ khác từ viên ngọc kia nữa rồi.
Hạ Thiên Tường một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy tay Tô Nhược Hân.
Anh không nói gì, nhưng Tô Nhược Hân vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của anh, chỉ vì bị mất ngọc.
Tô Nhược Hân cầm ngược lại tay của Hạ Thiên Tường: “Đồ ngốc, chỉ là một viên ngọc thôi mà, có gì lớn lao đâu.”
Nghe thấy câu nói của cô, cuối cùng bàn tay của người đàn ông cũng thả lỏng hơn, không còn cứng đờ nữa.
Tô Nhược Hân đi cùng Hạ Thiên Tường đến phòng boxing bên cạnh khách sạn mà anh đi bộ đến sau khi rời khỏi khách sạn, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng biết Hạ Thiên Tường và Cận Liễm đánh nhau ở đâu rồi.
Đúng vậy, phòng boxing này chính là nơi hai người đánh nhau.
Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng của viên ngọc kia đâu.
Hơn nữa trong lúc tìm ngọc, cả quá trình Hạ Thiên Tường đều không nói với khách sạn và phòng boxing là anh tìm cái gì.
Không ai biết anh bị mất gì.
Cũng có thể trong hai nơi này chắc chắn có một nơi biết.
Vì viên ngọc của Hạ Thiên Tường thật sự bị mất rồi.
Đi ra khỏi phòng boxing, Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân lên xe.
Tô Nhược Hân còn tưởng anh muốn đi đến nơi khác tìm, nhưng Hạ Thiên Tường chỉ đẩy cô qua, sau đó cùng nhau yên lặng tựa vào nhau, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Chỉ có hơi thở mát mẻ của phái nam vẫn luôn quẩn quanh trên chóp mũi của cô: “Hạ Thiên Tường, không sao đâu.”
Cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Phương Tấn đến rồi.
Trước khi anh ta gõ cửa kính xe, Tô Nhược Hân đã nhìn thấy anh ta rồi.
Có lẽ Hạ Thiên Tường cũng nhìn thấy.
Nhưng hai người lại không ai di chuyển, vẫn ngồi tựa vào nhau.
Mãi đến khi phát hiện Phương Tấn ngày càng ồn ào, Tô Nhược Hân mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, hạ cửa sổ xe xuống: “Có chuyện gì?”
Phương Tấn tiện tay đưa một cái hộp vào: “Cậu Hạ, tìm thấy rồi.”
Hạ Thiên Tường nhận lấy hộp, Tô Nhược Hân mở ra, sau đó lại vén vải mềm đang bọc lên ngọc, để lộ viên ngọc lấp lánh trong suốt bên trong.
Nhưng vừa chạm vào, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Viên ngọc này không phải là ngọc của Hạ Thiên Tường.