Chương 653
Vì cô không dám chắc chắn anh có thật sự có chuyện gì giấu diếm cô không.
Đây mới là chuyện phiền phức nhất.
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái đã đến buổi trưa, đến giờ tan làm.
Cả một buổi sáng, vì có lời dặn của Mạc Tử Đơn, cho nên mọi người đều rất khách sáo với cô.
Tô Nhược Hân và đồng nghiệp cùng nhau sắp xếp công việc của mình, đang định thay quần áo đi ăn trưa thì nghe nhân viên hướng dẫn trước cửa nói: “Chào bác sĩ Mạc.”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn sang, không ngờ lúc này Mạc Tử Đơn lại đến.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân, ông ta bèn cười chạy đến: “Đói bụng không, tôi mời bác sĩ Tô một bữa tiệc lớn coi như chào mừng.”
Nghe thấy ông ta gọi mình là “bác sĩ Tô”, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng: “Mời khách cũng được, nhưng không được gọi tôi là bác sĩ Tô.”
“Được được được, cô không cho gọi thì tôi không gọi, cô Tô, có thể nể mặt, để tôi mời cô một bữa cơm không?”
“Được, cảm ơn.” Buổi trưa cô định ăn qua loa, buổi tối sẽ cùng người nhà họ Cận đi nhà hàng ăn mừng.
Đây là kế hoạch trước đó.
Sau đó, Tô Nhược Hân thay quần áo, đi theo Mạc Tử Đơn ra ngoài.
Gần phòng khám có một nhà hàng rất xa hoa rộng rãi, hơn nữa buổi trưa còn có rất nhiều người đến dùng cơm.
Đi tìm quán ăn nhất định phải chọn quán đông người.
Nhiều người chứng tỏ là quán này giữ được chân khách.
Ít người có nghĩa là những người từng ăn đều không quay lại, cho nên ngày càng vắng khách.
Thấy đông người, Tô Nhược Hân cũng biết món ăn ở đây chắc chắn là ngon.
Mạc Tử Đơn đưa thực đơn cho Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, cô gọi đi.” Nhìn Tô Nhược Hân, ông ta vẫn muốn gọi cô là sư phụ.
Chỉ tiếc là Tô Nhược Hân không đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ đến việc học được phương pháp châm cứu Thanh Khắc từ Tô Nhược Hân, Mạc Tử Đơn chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho cô để báo đáp.
“Ông gọi đi, tôi không biết gọi, hơn nữa tôi cũng không kén ăn.” Tô Nhược Hân cười đẩy thực đơn về lại cho Mạc Tử Đơn, Mạc Tử Đơn muốn mời cô, thì cô cũng để ông ta gọi món.
Vì cô biết nếu cô không đồng ý, Mạc Tử Đơn vẫn sẽ mang thái độ hết sức lo sợ, như đang nợ cô một ân tình lớn vậy.
Nhưng phương pháp châm cứu Thanh Khắc kia vốn cũng không phải của cô, cô Tô dạy cho Mạc Tử Đơn cũng xem như là vì người dân trong thiên hạ.
Dù sao mỗi ngày cũng có rất nhiều người đến nhờ Mạc Tử Đơn chữa bệnh, dạy cho Mạc Tử Đơn rất có ích, cũng không phí công.
Gọi món ăn xong thì phải đợi món, Tô Nhược Hân lập tức nghiêm túc cất lời: “Mạc Tử Đơn, tôi có lời muốn nói với ông.”
“Bác sĩ Tô cứ nói đi.” Mạc Tử Đơn vẫn rất cung kính.