CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 743

Trừ khi bây giờ cô không trở về căn hộ.

Nhưng không về đây chẳng lẽ ở khách sạn sao?

Cô không muốn vì hai người này mà lãng phí chi phí thuê phòng một đêm.

Không đáng.

“Nhược Hân, tan làm rồi sao?” Tô Cảnh Đình đứng im ở đó, là Ngọc Thúy lên tiếng trước, giọng nói cũng khá dịu dàng.

Giống như một người mẹ đang nói chuyện với con gái vậy.

Nhưng Tô Nhược Hân biết đây không phải giọng điệu Trần Ngọc Thúy muốn nói, chỉ là đang giả vờ mà thôi: “Nếu ông Tô và bà Trần đến đây vì Tô Thanh Hà thì tôi có thể nói thẳng với các người, chuyện của cô ta là do cô ta gây ra, cô ta phải tự gánh chịu, không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không nói giúp cô ta.”

Thật ra chuyện của Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San tối qua, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.

Có người nhà họ Cận và người nhà họ Phong ra mặt, cô hoàn toàn không muốn hỏi nhiều.

Nhưng vừa nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy, cô biết ngay là chuyện này rất nghiêm trọng.

Nếu không, Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình cũng sẽ không đến tìm cô.

“Nhược Hân, mẹ biết Thanh Hà đã làm sai chuyện gì đó, nhưng chắc chắn con bé không cố ý, từ tối hôm qua đã bị tạm giam, mẹ và ba con đến bây giờ còn chưa được gặp chị con, cũng không biết con bé ở bên trong thế nào, nhưng chắc chắn là ăn không ngon ngủ không yên, con có thể gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, bảo cậu ta bỏ qua cho Thanh Hà không? Coi như trả công ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như thế.”

Tô Nhược Hân lạnh lùng nói: “Ông Tô và bà Trần đổi tôi lấy ba trăm tỷ đã đủ để tôi trả hết công ơn nuôi dưỡng của các người rồi.”

“Tô Nhược Hân, tôi khổ cực nuôi cô lớn đến từng này có thể cân đo đong đếm bằng tiền sao? Cô đúng là quá đáng.”

“Bà Trần, từ khi sinh ra bà đã đưa tôi cho dì chăm sóc, cho nên người khổ cực nuôi tôi không phải bà và ông Tô mà là dì, còn nữa, các người ngoài việc cung cấp cho tôi căn phòng nhỏ nhất ở nhà họ Tô và một ngày ba bữa, các người có bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Đồ ăn là đồ thừa của Tô Thanh Hà và Tô Kim Như, cái mặc cũng là quần áo hai người họ không muốn mặc nữa, các người chăm sóc tôi như thế đáng giá ba trăm tỷ không? Dù là ba tỷ cũng không đáng.” Cô là dùng tiền bạc để cân đo đong đếm, nhưng càng tính lại càng thấy đau lòng.

Có lúc thậm chí còn thấy nghi ngờ rốt cuộc mình có phải con ruột của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy không.

“Nhược Hân…” Tô Cảnh Đình tỏ vẻ xúc động, tiến lên muốn nắm lấy tay Tô Nhược Hân.

Trần Ngọc Thúy đánh lên tay ông ta một cái: “Tô Cảnh Đình, ông muốn làm gì? Ông xem nó là con gái, nó cũng không xem ông là ba, chúng ta đúng là nuôi một kẻ vô ơn.”

Tô Nhược Hân khẽ mỉm cười: “Nếu bà đã nghĩ tôi là kẻ vô ơn vậy cần gì phải đến tìm tôi, mời hai người tránh ra, tôi phải về nhà.”

“Không được, cô không gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường thì đừng hòng về nhà.” Trần Ngọc Thúy la lối khóc lóc.

Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn Tô Nhược Hân ba giây, sau đó lấy điện thoại ra.

Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình, Tô Nhược Hân gọi cho một số điện thoại: “Xin chào, tôi là chủ nhà tầng 28 tòa 12, bây giờ có người chặn trước cửa tòa nhà, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ra vào của cư dân trong tòa nhà, mong quản lý chung cư lập tức đến xử lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi