CHƯƠNG 744
“Tô Nhược Hân, cô…” Nghe thấy câu này, Trần Ngọc Thúy vung chân muốn đá Tô Nhược Hân.
Tô Cảnh Đình kéo bà ta lại: “Nếu bà còn không bình tĩnh lại thì Thanh Hà càng không thể ra ngoài đâu.”
Trần Ngọc Thúy lập tức khóc to: “Tôi tạo nghiệp gì thế này, sinh ra thứ nghiệp chướng, nhẫn tâm đưa chị ruột vào cục cảnh sát, người làm mẹ là tôi phải sống thế nào đây?”
Bà ta gào khóc lập tức thu hút sự chú ý của cư dân ra vào khu dân cư, bảy tám người vây lại.
Trần Ngọc Thúy càng khóc to hơn.
Bảo vệ của quản lý chung cư đã chạy đến, nhưng nghe thấy bà ta gào khóc nói Tô Nhược Hân là con gái mình thì có hơi nghi hoặc: “Cô Tô, đây là ba mẹ cô sao?”
“Không phải.” Tô Nhược Hân trả lời không chút do dự.
Ở trong lòng cô, dì nhỏ càng giống mẹ ruột của cô hơn.
Trần Ngọc Thúy không là cái gì cả.
Nghe thấy Tô Nhược Hân nói không phải, bảo vệ lập tức tiến lên: “Thưa bà, bà không phải chủ nhà ở khu dân cư chúng tôi, mời bà rời khỏi đây, đừng cản trở cuộc sống và việc đi lại của chủ nhà ở đây.”
“Tôi không đi, cô ta không cứu Thanh Hà của tôi, tôi sẽ chặn ở đây mãi.” Trần Ngọc Thúy tiếp tục khóc lóc la lối.
Tô Nhược Hân thấy Trần Ngọc Thúy như vậy thì rất nghi ngờ sao trước đây mình có thể lớn lên ở nhà họ Tô.
“Được, bà Trần tiếp tục làm ầm ĩ đi, nếu Tô Thanh Hà còn chưa ra ngoài mà các người đã đi thì tôi coi thường các người.” Nói xong, cô đẩy mạnh Trần Ngọc Thúy một cái, sau đó lấy chìa khoá ra mở cửa toà nhà rồi đi vào.
Lúc tiếng cửa sắt “leng keng” vang lên, Trần Ngọc Thúy mới kịp phản ứng, nhưng đã muộn rồi.
Tô Nhược Hân đã biến mất trong thang máy.
Trần Ngọc Thúy lập tức quỳ xuống đất kêu gào.
Tô Nhược Hân đã đi lên lầu, cô đi tới ban công nhìn xuống, Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình vẫn chưa đi, rõ ràng là vì Tô Thanh Hà có thể ra ngoài mà không cần cả thể diện.
Đứng trên tầng hai mươi tám, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Trần Ngọc Thúy .
“Mở cửa, mau mở cửa ra.” Bà ta như nổi điên ép bảo vệ chung cư phải mở cửa tòa nhà.
Rõ ràng là muốn lên lầu tìm cô, ép cô phải nhờ người thả Tô Thanh Hà ra.
Tô Nhược Hân đứng im trước ban công nghe khoảng một phút, sau đó lấy điện thoại ra.
Cô lại gọi cho trung tâm quản lý khu dân cư một lần nữa.
“Xin chào, cho hỏi là ai thế ạ?”
“Tôi là Tô Nhược Hân, tôi tìm Trưởng ban quản lý khu chung cư.”
“Chủ nhà ở tầng 28 tòa 12 đúng không ạ?” Tô Nhược Hân không ngờ cô vừa nói tên, Trưởng ban quản lý khu chung cư đã biết cô là ai.
“Đúng.”
“Rốt cuộc người đang làm ầm ĩ trước toà 12 có phải ba mẹ cô không?”
“Đã không phải nữa rồi, tôi gọi điện thoại cho anh là để xử lý chuyện này.”
“Người cứ làm ầm ĩ ở đó cũng không được, cô muốn xử lý thế nào?”
Tô Nhược Hân cất lời, nhanh chóng nói ra cách xử lý của mình.