CHƯƠNG 747
“Tôi sẽ gửi ngay, đúng rồi, lúc đi bọn họ nói gì?”
“Người phụ nữ vừa khóc vừa bị người đàn ông kéo đi, cô Tô, cô đúng là lợi hại, làm như thế chẳng những đuổi người đi được còn khiến bà ta tức phát khóc, sao cô làm được thế?”
Tô Nhược Hân cong môi, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Rất đơn giản mà, thật ra không chỉ là mắng người, dù một người nói chuyện suốt một tiếng mà không có ai nghe, anh cảm thấy người đó còn có thể nói tiếp không?”
Trưởng ban quản lý khu dân cư hiểu ra: “Cô Tô nói đúng, cho nên chúng ta không để ý đến bà ta, bà ta mắng một mình sẽ cảm thấy nhàm chán, cuối cùng thì tức phát khóc, ha ha, cách này rất hay, sau này tôi sẽ dùng cách này để đối phó với những người mặt dày tranh cãi vô lý như thế, tôi học được chiêu mới rồi.”
Tô Nhược Hân cúp máy, thoải mái dựa vào ghế, chuyển cho Trưởng ban quản lý khu dân cư ba triệu sáu.
Ảnh hưởng việc đi lại của hàng xóm trong toà, cô cũng rất ngại.
Cho nên đền bù cho mỗi nhà sáu trăm nghìn cũng rất hợp lý.
Bây giờ cô đang vui, hàng xóm cũng vui.
Cho dù phải tốn tiền thì cô cũng thấy thoải mái.
Đối với người mẹ như Trần Ngọc Thuý, cô cãi nhau với bà ta trước mặt người khác sẽ chỉ khiến mọi người xì xào bàn tán, không thể mắng chửi, không thể cãi nhau cũng không thể đánh, vậy nên làm cho bà ta tức phát khóc rồi bỏ đi là cách tốt nhất.
Sau khi chuyển tiền, dù nghèo nhưng nghĩ tới sắp được nhận lương, tâm trạng Tô Nhược Hân vẫn rất tốt.
Cô quay lại bếp xào rau cải, nấu hai món mặn và một món canh rồi bê lên bàn, lúc này cửa mở ra.
“Ai?” Tô Nhược Hân quay phắt ra, chuông cửa không kêu, cô không mở mà cửa lại mở, chỉ nhìn thôi cũng thấy kinh hãi.
Một cái bóng chiếu xuống sàn nhà, Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi lập tức vung nắm đấm lên, tiếng rên khe khẽ vọng lại, sau đó một cánh tay đưa tới rồi móc lên, toàn thân cô bay lên không trung.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy là Hạ Thiên Tường, cô ngẩn ra: “Sao… Sao anh lại tới đây?”
Cô còn tưởng là trộm hay kẻ xấu lẻn vào, kết quả hình như là đã hiểu lầm.
“Đây là nhà anh.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh liếc nhìn bàn ăn, anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau đó một tay anh bế Tô Nhược Hân, một tay đóng cửa, đôi chân dài chỉ đi vài bước đã tới trước bàn: “Ừm, trông ngon đấy, em nấu à?”
“Này, em chỉ nấu cho một người thôi, anh đừng có nhìn chằm chằm vào bàn ăn như thế.” Tô Nhược Hân cắn môi, như thể Hạ Thiên Tường chỉ nhìn thôi cũng có thể cướp mất bữa tối của cô vậy.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới đặt Tô Nhược Hân xuống, sau đó ngồi xuống ghế ăn không chút khách sáo: “Cùng ăn đi.”
“Này, em đã nói em chỉ nấu cho một người rồi mà.” Tô Nhược Hân nói xong thì chột dạ nhìn bàn ăn, thức ăn hẳn là đủ cho hai người, nhưng cơm thì thật sự không đủ, cô chỉ nấu phần của một người.
Nghe cô nói xong, Hạ Thiên Tường đứng dậy: “Anh đi nướng hai cái bánh kếp, sẽ xong ngay thôi.” Anh nói rồi đi về phía cửa.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện anh cầm theo ba chiếc túi lớn.
Cô nhìn thấy một túi hoa quả, hai túi còn lại là đồ ăn và đồ dùng linh tinh.
Hạ Thiên Tường thật sự lấy một túi bánh kếp ra: “Anh đi chiên bánh, em phân loại đồ dùng rồi cất đi.”