CHƯƠNG 748
“Ồ, được.” Tô Nhược Hân mở túi ra, nước giặt và nước rửa tay đương nhiên phải để trong phòng tắm, hai túi sữa bột để trong ngăn chứa đồ, khi nhìn thấy ván giặt đồ thì cô nhíu mày, trước nay giặt quần áo cô không dùng thứ này bao giờ.
Quần áo cho vào máy giặt tự động giặt.
Đồ lót bên trong thì giặt tay là được, hơn nữa ngày nào cũng thay nên không bẩn, đương nhiên không cần đến ván giặt.
Tô Nhược Hân đặt ván giặt đồ sang một bên, sau đó quay ra xếp những thứ khác.
Cuối cùng chỉ còn lại hoa quả.
Loại quả nào cần cất tủ lạnh thì cất tủ lạnh, không cần thì cô để trên bàn cà phê.
Nhìn quả sầu riêng siêu to khổng lồ, Tô Nhược Hân khá vui: “Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại mua cả sầu riêng mà anh không thích ăn nữa, cảm ơn anh nhé.”
Cô thích sầu riêng, rất thích.
Hạ Thiên Tường lúc này cũng vừa chiên bánh xong đi ra: “Không… Không phải em định dùng nó à?” Anh nói xong thì gượng gạo quay đầu đi, ngồi xuống ghế, không nhìn Tô Nhược Hân.
Anh cũng không muốn xách lên đây.
Nhưng sáng nay cô nói sẽ không tha thứ cho anh.
Lần này đúng là do anh sai.
Đối với người khác, anh có sai cũng chẳng sao.
Nhưng với Tô Nhược Hân, dù anh có sai hay không, nhưng cô không vui thì nghĩa là do anh sai.
Tô Nhược Hân ngẩn ra.
Sau đó cô bỗng nhớ lại những gì mình đã nói với anh.
Cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, nếu không phải cố nhịn thì cô đã phá lên cười rồi.
Cô chưa bao giờ biết Hạ Thiên Tường lại dễ thương thế này.
Dễ thương đến mức cô thật sự muốn đánh anh, cắn anh.
Hạ Thiên Tường có cần đáng yêu đến vậy không?
“Anh tự đi mua đấy à?” Tô Nhược Hân buông chổi lông gà xuống, sải bước đi đến bàn ăn.
Cô đói rồi, phải ăn trước đã, xử lý người đàn ông này sau.
“Ừm.” Hạ Thiên Tường chỉ thấp giọng nói một chữ.
Tô Nhược Hân có thể đừng hỏi chuyện này được không?
Anh cũng không muốn mua.
Nhưng để cô tha thứ cho mình, anh chỉ có thể đi mua.
Nếu người khác không tha thứ cho anh, anh cũng chẳng thèm để ý, ai để ý thì để ý chứ anh chẳng quan tâm.
Nhưng đến Tô Nhược Hân thì không thể như vậy.
“Uống canh đi.” Tô Nhược Hân múc hai bát canh, một bát cho mình, một bát cho Hạ Thiên Tường: “Cơm canh đạm bạc, ăn không no không liên quan đến em nhé.”
Hạ Thiên Tường lại lấy một cái bát khác, xới hết cơm trong nồi cơm điện ra.