CHƯƠNG 772
Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ bừng một cách mất kiểm soát.
Mặc dù nói rằng bác sĩ chính là bác sĩ, bác sĩ nam nhìn thân thể bệnh nhân nữ hay là bác sĩ nữ nhìn thân thể bệnh nhân nam đều là chuyện bình thường.
Nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Da mặt quá mỏng.
Sau khi Tô Nhược Hân nói xong, đại ca không có phản ứng gì cả.
Thấy anh Thành đang đuổi theo mình, Tô Nhược Hân cau mày.
Lúc này, cô cũng chẳng biết có phải bản thân đã sai khi tiết lộ chuyện mình đã bình thường trở lại hay không.
Cô đang đặt cược mọi thứ vào tên đại ca này.
Nhưng bây giờ, khi cô đã nói xong những điều cần nói, anh ta lại không có phản ứng nào cả.
Mà giờ phút này, nếu cô muốn né tránh sự đuổi đánh của anh Thành thì không thể phát huy năng lực trong một căn phòng nhỏ như vậy, cũng chẳng thể chạy ra ngoài.
Bởi vì lúc này, có năm sáu người đàn ông đang đứng trước cửa.
Cánh cửa nhỏ như vậy, cho dù cô có di chuyển nhanh đến đâu thì cũng không thể tránh được năm sáu người cùng một lúc.
Không thể được.
Cô là một người bằng xương bằng thịt.
Tô Nhược Hân đành phải nhanh chóng di chuyển.
“Ngăn cô ta lại cho tôi! Tôi không tin là không thể tóm được cô ta, cũng không tin là không thể bắt con nhỏ này chịu phục tùng.” Anh Thành vừa la hét vừa đuổi theo Tô Nhược Hân.
Anh ta vừa hét lên thì đám người ngoài cửa cũng xông vào, ba người chặn Tô Nhược Hân lại.
Tô Nhược Hân không thể trốn tránh.
Căn phòng thật sự quá nhỏ.
Lúc này, Tô Nhược Hân thật sự rất hối hận.
Cô thật sự không nên tiết lộ tình trạng của mình trước.
Nếu không thì cô đã có thể dễ dàng trốn thoát khỏi đây một cách bất ngờ rồi.
Khi cô trơ mắt nhìn đám người kia sắp chèn lên eo mình thì đột nhiên nghe thấy đại ca Trần Sang nói: “Tất cả dừng tay lại cho tôi, đều ra ngoài cả đi.”
Tiếng quát của Trần Sang khiến nhóm người anh Thành ngẩn ra: “Đại ca…”
“Tôi bảo các người ra ngoài, có nghe thấy không? Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Đại ca lại gào lên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Tiếng quát của anh ta khiến nhóm người anh Thành rơi vào cảnh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ngay sau đó, tất cả đều lùi lại một cách chậm rì và miễn cưỡng. Khi anh Thành bước ra cửa, anh ta vẫn chưa chịu cam lòng và nói: “Cô ta tát em hai cái, đại ca phải giúp em đòi lại đấy.”
“Cậu ra ngoài trước đi.” Trần Sang lại nói, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.
Mấy người đành phải nối đuôi nhau lui ra ngoài, sau đó họ vẫn đứng ở ngoài cửa mà không hề rời đi.
Vì đại ca của họ chỉ bảo họ đi ra ngoài, chứ không có yêu cầu gì khác.
Cuối cùng họ vừa mới có suy nghĩ muốn tiếp tục hóng hớt xem đại ca sẽ dạy dỗ Tô Nhược Hân như thế nào, không ngờ lại nghe thấy đại ca của bọn họ nói: “Đóng cửa lại, ai đang làm gì thì về làm cái đó đi.”
“Đại ca…”
“Đóng cửa lại.”