CHƯƠNG 773
Nghe thấy đại ca lại quát to một tiếng, mấy người bên ngoài không còn cách nào đành đóng cửa lại, cùng lúc đó có một người không sợ chết nói to: “Đại ca, anh bình tĩnh một chút, đừng phá hỏng thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, các anh em vẫn còn đang xếp hàng chờ đó.”
“Cút.” Trần Sang đi thẳng đến đóng cửa sau đó khóa trái lại bên trong.
Tô Nhược Hân đã kéo ghế ngồi xuống.
Còn thoải mái bắt chéo chân lên.
Trần Sang xoay người nhìn cô: “Làm sao cô biết được?”
“Anh sang ngồi đi.” Tô Nhược Hân chỉ vào một cái ghế nhỏ khác, chắc chắn cái ghế này kém hơn cái ghế cô đang ngồi.
Nhưng Trần Sang lại không hề để ý đến mà nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: “Cô Tô vẫn chưa nói vì sao cô lại biết?”
Tô Nhược Hân thờ ơ liếc mắt nhìn Trần Sang: “Nhìn anh một cái là biết.”
“Cô chỉ cần nhìn là đã biết rõ tình trạng của tôi rồi sao?” Bệnh của Trần Sang thật sự rất khó nói, cho nên cách dùng từ của anh ta cũng tương đối uyển chuyển.
“Ừ, liếc mắt một cái đã có thể biết rõ, anh mắc căn bệnh này khoảng một năm rồi đúng không.” Khi Tô Nhược Hân nói câu này xong ánh mắt của cô cũng chuyển đến cổ của Trần Sang.
“Cô… Đến cả việc tôi bị bệnh bao lâu rồi cô cũng biết nữa à? Chẳng lẽ cô… Chẳng lẽ…” Trần Sang giật mình, sau đó lại nhanh chóng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào, tôi vẫn luôn ở nước ngoài, mà nghe nói cô vừa mới thi đại học xong, gần đây cô chưa từng ra nước ngoài đúng không?”
“Không chỉ là gần đây, mà từ nhỏ đến giờ tôi cũng chưa từng ra nước ngoài. Ha ha, tôi cũng không biết nước ngoài trông như thế nào cơ.” Nói chuyện với Trần Sang, Tô Nhược Hân phát hiện ra tuy người này được gọi là đại ca nhưng trên người anh ta lại có khí chất của người đọc sách, nếu như không biết người của anh ta bắt cô đến đây thì có lẽ cô cũng không tin họ cùng một nhóm đâu.
Hình tượng thật không giống.
Anh ta giống như một anh trai nhỏ trí thức.
Thật sự không giống một ông trùm xã hội đen cho lắm, cảm giác khác xa vạn dặm.
“Vậy làm sao cô biết được tôi mắc căn bệnh này.”
“Xem tướng, tôi biết xem tướng.” Tô Nhược Hân cười nói.
“Bệnh của tôi có thể chữa được không?” Tuy cảm thấy cái gọi là xem tướng trong miệng Tô Nhược Hân không đáng tin cậy lắm, nhưng vào giờ phút này Trần Sang vẫn muốn hỏi Tô Nhược Hân bệnh của anh ta có thể chữa trị được hay không.
“Tất nhiên là có thể chữa, nếu không thì tôi cũng sẽ không nói thẳng với anh như vậy.” Nếu không chắc chắn có thể chữa được bệnh của Trần Sang thì cô sẽ không để lộ bản thân trước đâu.
Nếu đã xác định bản thân có thể chữa khỏi bệnh cho Trần Sang thì cô không muốn bản thân phải chịu một chút thiệt thòi nào.
Một chút cũng không chịu.
Dựa vào đâu mà cô phải chịu uất ức từ mấy người này chứ, cô mặc kệ.
Hơn nữa Trần Sang vừa xuất hiện cô có cảm giác anh ta là người chính trực trong đám bại hoại, còn có thể cứu cho nên cô mới thuyết phục bản thân ra tay giúp anh ta.
Trần Sang nghe đến đó, đôi mắt lập tức sáng lên: “Vậy cô có thể cho tôi đơn thuốc không?”
“Không thể.” Không ngờ Tô Nhược Hân lại nói thẳng là không thể.
Hơn nữa còn từ chối một cách thẳng thừng như vậy.
“Cô…” Trần Sang không ngờ Tô Nhược Hân sẽ từ chối dứt khoát đến như vậy: “Vậy cô nói xem làm sao mới có thể chữa.”