Thẩm Lệ vẫn luôn ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Mãn Mãn đang xem kịch, ý bảo cô ấy có thể bắt đầu rồi.
Nếu không phải Tiêu Văn đến thì Cố Mãn Mãn đã “giả chết” để rời đi từ sớm rồi.
Sau đó thấy dáng vẻ trà xanh khiêu khích Thẩm Lệ của Tiêu Văn, Cố Mãn Mãn bận xem kịch hay cho rằng sẽ có chuyện lớn nhưng sức chiến đấu của Tiêu Văn quá kém, căn bản xem không đủ nghiện.
Cố Mãn Mãn hơi thất vọng, nằm rạp xuống bàn ăn, “cộp” một tiếng.
Kha Trật bên cạnh hết hồn: “Cô Cố, cô sao thế?”
Cố Mãn Mãn năm bò ra bàn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đầu... tôi... đau... quá...”
“Mãn Mãn, em sao thế?” Thẩm Lệ vẻ mặt lo lắng tới xem tình hình Cố Mãn Mãn, quả thật là không có ai phát hiện ra điều gì không đúng, ngoài Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân.
“Đau đầu...” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn yếu ớt, giả vờ rất giống, hé mắt thành một đường, dáng vẻ yếu ớt như một giây tiếp theo là sẽ rời khỏi thế giới xinh đẹp này.
“Bây giờ chị đưa em đến bệnh viện.” Thẩm Lệ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nói: “Thật ngại quá, xin lỗi không ở lại được nữa, ngày mai tôi vẫn sẽ tham gia buổi đọc kịch bản với mọi người đúng giờ.”
Kha Trật hỏi: “Cô Cố không sao chứ? Có cần giúp đỡ không?”
Cố Mãn Mãn sợ Kha Trật sẽ làm hỏng chuyện, vội vàng yếu ớt nói: “Bệnh cũ thôi...”
“Tôi đi trước, ngày mai gặp nhé.” Thẩm Lệ dìu Cố Mãn Mãn vội vàng ra về.
Đến khi hai người ra khỏi quán lẩu cũng không có ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Hạ Diệp Chi cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ: “Khả năng diễn xuất của người đại diện cậu đúng là giống cậu."
Thẩm Lệ trả lời rất nhanh: “Tớ đã chuyển lời cậu nói cho Mãn Mãn, cô ấy nói cảm ơn đã khen”
Hạ Diệp Chi bĩu môi, biết ngay là giả vờ mà.
Thẩm Lệ có nhiều mưu mô, Cố Mãn Mãn cũng không phải kẻ tầm thường, hai người ở cùng nhau chắc chắn sẽ có kịch hay.
Hạ Diệp Chi tới ăn khuya cũng chỉ vì muốn làm quen với mọi người trong đoàn phim một chút, bây giờ Tiêu Văn nhìn không thể thuận mắt này đã tới nên cô cũng không muốn ở lại lâu hơn.
“Em muốn về” Hạ Diệp Chi quay đầu, khẽ dựa vào Mạc Đình Kiên, nhẹ giọng nói.
Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, sau đó nói: “Nhà còn có trẻ con nên không yên tâm lắm, chúng tôi cũng phải về đây."
Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều khác nhau.
Mọi người ở đây đều là người thông minh, nghe ngữ điệu này dường như đứa bé là con của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Mà trước đó khi nghe tin Mạc Đình Kiên có con hình như anh không ở cùng Hạ Diệp Chi, mà là ở cùng một người phụ nữ họ Tô.
Trong lòng mọi người có thắc mắc nhưng cũng chỉ có thể giấu trong lòng, không ai dám hỏi.
“Nếu đã vậy thì tổng giám đốc Mạc và bà Mạc cũng về sớm đi”
“Nói cũng đúng, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, tối nay cũng nên giải tán thôi.”
“Cũng phải, nói ra thì tôi cũng không yên tâm con nhà tôi."
Mạc Đình Kiên nói xong đưa Hạ Diệp Chi quay người rời đi.
Nữ chính và biên kịch đều đã đi, tổ đạo diễn còn lại cũng không tiếp tục kéo dài nữa, chẳng mấy chốc cũng về.
“Chị Tiểu Lệ, khả năng diễn xuất vừa nãy của em thế nào? Biên kịch Hạ đã khen em, chắc chắn là diễn rất tốt phải không?!” Cố Mãn Mãn vừa lái xe vừa đắc ý nói với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không chút khách sáo giội cho Cố Mãn Mãn gáo nước lạnh: “Nếu em diễn tốt thì Diệp Chi có thể phát hiện sao?”
Cố Mãn Mãn trầm mặc một lát: “Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng em thấy lời chị nói dường như cũng có lý”
Hay quá