Buổi đọc kịch bản ngày hôm sau rất thuận lợi.
Mọi việc khác đã được chuẩn bị sẵn sàng, kịch bản không có vấn đề thì chỉ cần đợi ngày khai máy.
Buổi khai máy diễn ra vào ba ngày sau, trong ba ngày này nhân viên của đoàn làm phim đã làm chuẩn bị.
Mà ba ngày này mỗi ngày Thẩm Lệ đều có hoạt động, chỉ là không nhiều như mọi ngày mà thôi.
Ba ngày thoáng cái đã qua.
Ngày khai máy mọi người đều đến đông đủ.
Hôm đó chủ đề “Phim "Mất Thành phát sóng” đã được đưa lên hot search.
Vì nam nữ chính đều là diễn viên hạng một hơn nữa bản điện ảnh của “Mất Thành” rất nổi tiếng nên đã thu hút lượng lớn dân mạng.
Chủ đề “Mất Thành” khai máy được đứng vị trí hot search cả ngày.
Cảnh quay của Thẩm Lệ ngày đầu tiên cũng coi như nhẹ nhàng, buổi tối vê đến khách sạn là tám giờ.
Vừa xuống xe bảo mẫu, cô đã thấy Tiêu Văn đứng ở cửa chính khách sạn.
Thẩm Lệ không nhìn Tiêu Văn một lần mà đi thẳng qua cô ta, coi như không thấy.
Nhưng Tiêu Văn lại ghét nhất thái độ không để mình vào mắt này của Thẩm Lệ.
“Thẩm Lệ ”
Bây giờ ở cửa khách sạn ngoài hai người thì không còn ai khác, Tiêu Văn cũng không còn giả vờ lịch sự gọi “cô Thẩm” nữa mà gọi thẳng tên đầy đủ của cô.
Thẩm Lệ không để ý đến Tiêu Văn, cô ta chạy lên trước, chắn trước mặt Thẩm Lệ: “Tôi gọi cô, cô không nghe thấy à?”
“Nghe thấy thì tôi nhất định phải để ý tới cô à?” Thẩm Lệ quay phim cả ngày bây giờ cũng rất mệt, không có thời gian ứng phó Tiêu Văn, ngữ điệu cũng vô cùng kém.
“Quả nhiên đã bộc lộ bản tính, tôi biết là cô giả vờ trước mặt Tri Dân mà. Tôi cảnh cáo cô, cô tự giác tránh xa Tri Dân một chút, cô không thắng nổi tôi đâu”
Tiêu Văn tự tin hất cằm, dáng vẻ đắc ý đó giống như đã lấy được giải ảnh hậu.
“Cô bị giới giải trí truy sát à? Không nhận được phim, cũng không có lịch trình nên cả ngày chạy theo Cố Tri Dân?”
Cố Tri Dân là nhà sản xuất chính, thật ra cũng không cần phải đi theo đoàn làm phim, anh có thể giao việc
cho nhà sản xuất chấp hành nhưng anh lại như đã hạ quyết tâm nhất định phải khiến “Mất Thành” nổi tiếng, đích thân đi theo quản lý chặt chẽ.
Theo lý mà nói, Tiêu Văn hẳn nên rất bận nhưng cô ta lại có thời gian theo Cố Tri Dân chạy tới đoàn làm phim, cũng rất khiến người khác khó mà tưởng tượng.
Đây là vì đàn ông mà sự nghiệp cũng không cần.
Tiêu Văn hoàn toàn không nghe ra sự châm chọc trong ngữ điệu của Thẩm Lệ, ngược lại còn thêm đắc ý: “Cô nóng nảy rồi, cô sợ tôi ngày ngày đi theo Tri Dân sẽ khiến tình cảm giữa tôi và anh ấy thêm sâu đậm”
“Có thời gian thì đến bệnh viện khám khoa não đi.” Thẩm Lệ cười nhạo một tiếng rồi vòng qua cô ta đi thẳng.
“Khám khoa não?” Tiêu Văn lẩm bẩm lặp lại một lần.
Hiểu ra Thẩm Lệ đang chửi mình bị bệnh thì cô ta mới đuổi theo: “Thẩm Lệ, cô là đồ...”
Khi cô ta đuổi theo phát hiện trước mặt Thẩm Lệ có một người phụ nữ trẻ đang đứng, hai chữ “tiện nhân” đến bên miệng lại gắng gượng nuốt xuống.
“Lâu rồi không gặp Thẩm Tiểu Lệ”
Thẩm Lệ nhìn người phụ nữ trước mặt, biểu cảm trên mặt lạnh đi từng chút: “Tôi không tên là Thẩm Tiểu Lệ, tôi tên Thẩm Lệ, Quý Vấn Thư”
Đối mặt với sự lãnh đạm của Thẩm Lệ, Quý Vân Thư cũng không để ý mà cười nói: “Nhưng chẳng phải Tri Dân luôn gọi cô là Thẩm Tiểu Lệ đó sao?”
Thẩm Lệ cười lạnh: “Anh ấy đi ăn phân, cô cũng ăn à?”
“Chậc, cô vẫn ghét tôi như vậy.” Quý Văn Thư mang vẻ mặt khổ não: “Cô cũng gần ba mươi rồi phải không, sao vẫn như đứa trẻ thế này?”
Hay quá