Quý Vân Thư vốn còn đang mang vẻ mặt thả lỏng, bị Thẩm Lệ nhắc đến tuổi tác lại như chọc trúng chỗ đau, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thẩm Lệ, bao nhiêu năm rồi không ngờ cô vẫn chanh chua như thế, ba mươi tuổi thì sao? Phụ nữ sống đến ba mươi tuổi thì nên đi chết sao?”
Mặc dù Cố Mãn Mãn không quen Quý Vân Thư thì cũng biết cô ta là ai, nhưng nghe đoạn đối thoại của cô ta và Thẩm Lệ là có thể cảm nhận được vẻ kỹ nữ ngập trời.
Lúc này cô ấy đã sớm không nhịn được, hừ lạnh rồi liếc Quý Vân Thư một cái: “Là cô nói trước đấy được không hả, phụ nữ ba mươi tuổi không có vấn đề gì, nếu ba mươi tuổi mà đã chóng quên thì là vấn đề lớn đấy”
“Tôi nói chuyện với chủ tử nhà cô thì liên quan gì đến cô?” Quý Vân Thư bị Cố Mãn Mãn nói như vậy, trên mặt càng không nhịn nổi, ngữ khí cũng không còn thong dong như vừa rồi.
“Thời đại nào rồi mà còn chủ với chả tử, cô xuyên không từ nhà Thanh tới à?” Cố Mãn Mãn nói xong còn nhỏ giọng nói thầm với Thẩm Lệ: “Cô này không phải bị bệnh chứ?”
“Cô...” Sắc mặt Quý Vân Thư lập tức vừa xanh vừa tím, lại không tìm được lời nào để đáp trả nên đứng đó càng thêm lúng túng, xấu hổ.
Thật ra Thẩm Lệ cũng cảm thấy Quý Vân Thư có bệnh, nhưng nói ra thì cô sẽ là người mắng người trước, như vậy không hay.
Nếu Cố Mãn Mãn đã nói ra thì cô vẫn nên kết thúc chủ đề.
Thẩm Lệ tiến lên nửa bước, nhìn thẳng Quý Vân Thư, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Quý Vân Thư, không phải cô luôn cảm thấy mình là người rất có phong cách sao? Nếu đã như vậy thì cô cảm thấy tôi có chuyện gì đắc tội cô, có lỗi với cô thì cô có thể đường đường chính chính nói ra, ngấm ngầm hại người kiểu này thật không phóng khoáng chút nào.”
Thẩm Lệ đột nhiên nghiêng người về phía trước, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói bên tai cô ta:
“Không được mấy người đàn ông để ý”
Quý Vân Thư lập tức trừng to mắt: “Cô đang nói linh tinh gì đấy, tôi nghe không hiểu gì cả.”
Thẩm Lệ đến gần cô ta như vậy, thấy mắt cô loé lên nhìn về phía sau mình thì cô ta đột nhiên quay đầu, thấy Cố Tri Dân không biết đã tới từ bao giờ.
Cố Tri Dân đứng ở nơi không xa, bên cạnh anh còn có Tiêu Văn.
Cũng không biết đã đứng đó nghe bao lâu.
“Tri Dân.” Quý Vân Thư vui mừng đi về phía Cố Tri Dân, đi rồi dần trở thành chạy bước nhỏ.
Cố Mãn Mãn lanh lợi, loáng thoáng nhìn ra điều gì, cô ấy nhỏ giọng hỏi Thẩm Lệ: “Đây cũng là nợ phong lưu của anh họ em ở ngoài sao?”
“Ai biết được.” Thẩm Lệ cong môi nở nụ cười lạnh không mấy cảm xúc.
Cố Mãn Mãn nhìn Thẩm Lệ rồi lại nhìn Cố Tri Dân, lẩm bẩm tự nói: “Anh họ mình đúng là lợi hại..."
Ở đây có tất cả bốn người phụ nữ, ngoài cô ấy ra thì ba người còn lại có vẻ đều có vướng mắc trong vấn đề tình cảm với Cố Tri Dân.
Quý Vân Thư đi tới rồi ôm chầm lấy Cố Tri Dân.
“Đã lâu không gặp."
Cố Tri Dân còn chưa có phản ứng thì Tiêu Văn đã kéo anh lại phía sau, để Quý Vân Thư nhào vào khoảng không.
“Haha...” Cố Mãn Mãn bật cười ra tiếng.
Thẩm Lệ nhìn cô ấy: “Buồn cười?”
“Ặc..” Cố Mãn Mãn đưa tay che miệng, đang định nói “em sai rồi” thì nghe thấy Thẩm Lệ nói: “Vậy cũng phải về phòng rồi cười.”
Cảnh Thẩm Lệ muốn thấy cũng đã thấy, ở đây cũng không có chuyện gì, xoay người rời đi.
Cố Mãn Mãn lưu luyến không rời bước theo: “Cô ta và anh họ em là mối quan hệ như trong tưởng tượng của em sao?”
Hay quá