CÔ VỢ TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG


Tiếng hét của anh Hạo khiến nhóm vệ sĩ xung quanh nhanh chóng nhảy sang nơi khác, người vào rừng vườn hoa thì nhảy mạnh ra sau vườn hoa, người nào gần quả bom thì nhanh chóng cầm lấy quã ôm lên rồi nén ra chỗ khác, còn mình thì nhanh chóng nằm hụp xuống.
Anh Hạo cùng vài người đứng gần anh cùng cô thì nhanh chóng chạy lại hai người vừa hô: “Tiểu thư nằm xuống.”
Ngược lại với sự lo lắng cùng sợ hãi của bọn họ, Võ An Tú cực kỳ bình tỉnh mà ngừng xe lăn lại sau đó đi đến trước mặt kéo anh vào long mình rồi nhắc anh ra khỏi xe lăn, cô nghe theo anh Hạo mà nằm xuống đè anh xuống thân mình.

Nhìn thấy anh Hạo cùng vài người nữa vẫn đang chạy đến chỗ bọn họ nhưng cô cảm nhận được thứ giống trái bóng kia đang chuẩn bị căng ra vì vậy cô quơ lấy vài viên đá nhỏ dùng để trang trí ở bên dưới dất gần chỗ cái cây liền lụm lấy mà bắn vào chân bọn họ để bọn họ ngã úp xuống.
Bắn xong cô liền ôm anh bằng cả hai tay của mình.

Thân hình Trần Tuấn Phong to lớn bị cô ôm chặt dưới đất khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu trong long, nhưng anh không thể dẫy dụa, anh cũng chẳng có sức lực để lật người che chở cho cô.
Anh là một phế nhân, anh chẳng thể làm được gì cho vợ mình cả, anh là gánh nặng của cô, không thể cho cô sự tự do cùng bình yên mà cô mong muốn.
“A Phong, là do em tự nguyện.” Võ An Tú nhìn ánh mắt dần dần trở nên tự trách của anh liền thì thầm.

Là do cô tự nguyện, câu này của cô để anh ý thức rằng từ ngày hai người gặp nhau đều là do cô tự nguyện, anh chưa từng bức ép hoặc khiến cô khó chịu, cũng chẳng để cô chịu khổ ngày nào.
Trong lúc này, ở bên anh, bảo vệ anh đều là chuyện mà cô tự tung tự tác, là cô tự nguyện làm như vậy hoàn toàn không phải theo yêu cầu hay mệnh lệnh của bất kỳ au
“Anh là chồng của em.”
Trần Tuấn Phong đau long ôm chặt lấy cô.
Đùng.

Tiếng nổ mạnh vang lên khiến màng nhĩ của bọn họ trở nên đau đớn, quả bom đã nổ may mắn nó đã cách nhóm người khá xa, bọn họ chỉ bị bụi đất bay đầy người cùng với hai lỗ tai đau đớn vì âm thanh lớn.
Công viên rộng lớn diện tích bị nổ vừa vặn là chỗ chẳng có bất kỳ chướng ngại nào, ngoại trừ mặt đất bị nổ tạo thành một lỗ lớn thi không có bất kỳ thiết hại nào khác.
Anh Hạo vừa té xuống đất liền nghe tiếng nổ thì thầm cảm thấy may mắn, nếu như lúc nãy bọn họ còn đứng thì có lẽ đã bị thổi bay ra xa.

Anh ta lòm còm bò dậy rồi tiếp tục chạy về phía ông chủ của mình.
Nghe thấy tiếng nổ đình tai nhức óc, Võ An Tú lần đầu trải nghiệm cảm giác này liền không khỏi mù mờ, cô vẫn ôm anh nằm im mà chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng sau khi nghe tiếng chạy của nhóm người phía sau liền tỉnh lại, cô ngồi dậy khỏi người anh sau đó đở anh dậy.
“Ôm lấy em.” Cô nhỏ giọng nói rồi choàng tay vào vai cùng chân anh sau đó nhấc bổng anh lên, ôm anh bẳng một tư thế bế công chúa.
“Em làm gì vậy.” Trần Tuấn Phong bị cô ôm theo quán tính liền ôm lấy cổ cô nhưng sau đó không khỏi trầm giọng quát.
Chuyện này đã không còn là chuyện đùa nữa, một cô gái nhỏ như cô ôm lấy anh mà chạy thì tốc độ làm sao có thể nhanh được, cân nặng của mình anh vẫn có thể biết.


Dù cho hiện tại anh đã tàn phế nhưng vẫn là một người đàn ông trưởng thành chắc chắn vẫn hơn một cô gái nhỏ như cô.
“Em ôm anh, như vậy sẽ nhanh hơn.” Võ An Tú hoàn toàn không để tâm, cô cảm thấy thay vì đi xe lăn thì ôm lên thế này chạy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Em không thể ôm anh, tốc độ sẽ giảm.

Để anh xuống xe hoặc để anh Tú ôm anh.” Trần Tuấn Phong hoàn toàn không đồng ý với cô, anh đã làm cô không thể chạy thoát một mình nếu còn như vậy thì chẳng phải hy vọng càng mong manh sao.
Anh Hạo lúc này cũng chạy đến nghe anh nói vậy cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy tiểu thư, để tôi ôm thiếu gia cho, cô tự chạy trước đã.

Chúng ta phải mau chóng rời đi.” Bởi vì chiếc xe lăn mà tốc độ của bọn họ đã rất chặm nếu như thêm chuyện này thì chắc chắm không thể thoát được.
Võ An Tú chẳng thèm đôi co với hai người, cô lạnh lùng liếc anh một cái rồi nhấc chân chạy đi, anh Hạo nhìn cô bỗng nhiên vụt chạy liền kinh ngạc mà há hốc mồm.
“Đội trưởng mau đuổi theo.” Những vệ sĩ phái sau đã chạy đến liền nhanh chóng vỗ vai anh ta rồi đuổi theo.

Anh Hạo hoàn hồn cũng nhanh chóng chạy theo.
Trần Tuấn Phong nằm trong lòng cô có thể cảm nhận được tốc độ chạy của cô nhanh đến mức nào, có thể nói những người chạy điền kinh chưa chắc có thể chạy lại cô.

Có vẻ anh vẫn còn đánh giá quá thấp cô vợ bé bỏng của mình rồi, cảm nhận những cơn gió thổi vào mặt khiến anh không khỏi thở dài một hơi.
Cạch, lộc cộc, lộc cộc.

Tiếng lăn cảu vài quả bom vang lên, lần này không còn là một quả để hăm dò, mà là bốn quả được quăng ra.
Võ An Tú nhìn những quả bom đang lăn đến gần liền lạnh mặt nhé tránh rồi phóng nhanh về phái trước.

Cô không thể dùng nội lực nhưng không phải không dùng nó để khiến tốc độ cơ thể nhẹ nhàng hơn, nhanh chóng hơn.
Dù hiện tại trong long cô đang ôm một người trưởng thành thì nó cũng không thay đổi, chỉ cần cô không vấp phải bất kỳ thứ gì dưới chân thì tốc độ thế này vẫn có thể sử dụng được.
Cô nhẹ nàng né tránh những quả bom, chúng cũng nhanh chóng phát nổ, lục nổ không nhỏ khiến bụi cát bay khắp nơi, dưới đất cũng tạo thành một cái lỗ cực lớn, nhưng song xung kích của nó lại không chút ảnh hưởng đến cô bởi vì khoảng cách của song không thể chạm vào cô khi cô đã chạy khá xa khi bom nổ.
Nhưng nhóm anh Hạo cùng vệ sĩ lại không may mắn như vậy, bọn họ không đuổi theo kịp tốc độ của cô, cũng không thể nhẹ nhàng né tránh bom.

Cả nhóm bọn họ chỉ đành dùng vẫn che chắn hoắc nằm xuống ôm đầu kéo giản khoản cách với vụ nổ mà thôi.
Tuy nhiên có vài người không kịp tránh hoặc nằm xuống mà bị song xung kích thổi bay, tuy không bị thương quá nặng nhưng vẫn khiến khoảng cách của nhóm bọn họ bị chia rẻ rất nhiều.


Không những vậy bọn họ còn không thể đuổi kịp thiếu gia cùng tiểu thư phía trên điều này rất dễ để kẻ địch chen vào.
Đúng như những gì anh Hạo nghĩ, kẻ địch nhìn thấy nhóm vệ sĩ tách rời với anh cùng cô thì tiếp tục quăng bom về phía nhóm bọn họ để ngăn cản nhóm bọn họ đế bên cạnh anh.

Còn bên anh cùng cô thì bọn chúng dùng súng bắt đầu bắn, lần này kẻ địch không hề thản nhiên đứng ra ngoài mà nổ súng, bọn chúng chia nhau núp ở một góc nào gần đó mà bắn về phái hai người.
Bởi vì hai tên bắn tỉa đã chết nên không có ai có thể làm làm khó cô, những phát súng được bắn ra một cách lung tung không thể nào bắn trúng được cô, cho dù hiện tại cô ôm anh đi nữa thì với sự nhanh nhẹn cùng độ nhạy bén của mình thì cô vẫn có thể né nó một cách nhẹ nhàng.
“Cẩn thận.” Nằm trong long cô Trần Tuấn Phong cugn4 không thể thấy rõ tình hình nhưng nghe thấy tiếng súng thì anh vẫn rõ rang liền không nhịn được nói.
“Yên tâm, bọn chúng không thể bắn được em.” Võ An Tú mỉm cười đầy tự tin.

Cô giống như một con công nhảy múa khắp nơi, mỗi đường uống quanh cực kỳ nhẹ nhàng cùng chính xác mà né đường đạn.
Cô thoăn thoắt vừa chạy vừa né tránh đạn, một lúc thì nghe thấy một đợt súng khác vang lên nhưng lần này không phải kẻ địch mà là đội hai cùng đội ba đang ẩn nắp xung quanh nhanh chóng giết chết những tên đang xả súng về phái hai người.
Anh Hạo cùng nhóm vệ sĩ vẫn đang bị kìm chân,hai đội kia thì đấu súng với kẻ địch, cô tranh thủ lúc này mà ôm anh bỏ chạy.
“A Phong anh muốn giúp họ không.” Sau khi chạy một khoản nhưng Võ An Tú không nghe thấy bất kỳ tiếng chân nào chạy theo liền giảm tốc độ, cô nhìn anh rồi thì thầm.

Cô biết anh rất xem trong bọn họ, xem bọn họ là an hem vào sinh ra tử của mình, trong mỗi trận chiến đều sẽ có người nằm xuống nhưng anh đều sẽ chu cấp cho gia đình bọn họ một cách đàng hoàng.
Vì vậy cô không muốn anh hối hận, cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh mà hỏi.
Trần Tuấn Phong nhìn cô, anh cảm thấy tâm tư mình luôn bị cô nhìn thấu, có lẽ cuộc đời này của anh đã nắm trọn trong vòng tay của cô rồi.

Lần này anh không hề do dự nữa mà gật đầu:
“Giúp họ.

Anh muốn giúp họ ra ngoài.”
“Được.

Theo như anh mong muốn.” Võ An Tú mỉm cười đầy dịu dàng, cô xoay người ôm anh cahy5 trở về con đường khi nảy.
Khi hai người chạy trở về thì thấy được đội hai cùng đội ba khá chặt vật khi đọ súng cùng kẻ địch.

Vũ khí trên tay kẻ địch là loại súng mới nhất có độ sát thương khá cao, vì vậy những chỗ mà hai đội núp vào rất nhanh liền bị bắn vỡ khiến bọn họ phải liên tục thay đổi chỗ che chắn.

“Anh bắn không.” Võ An Tú hỏi anh, cô biết không chỉ ở xe lăn mà trong người anh cũng có súng, theo tình tràng này người có thể phá vỡ cục diện chỉ có bọn họ.
“Được.” Trần Tuấn Phong không hỏi nhiều, anh hoàn toàn tin tưởng cô mà lấy súng trong người ra.
Võ An Tú thay đổi tư thế để anh dễ dàng bắn hơn, cô ôm chặt lấy anh sau đó bắt đầu chạy, tộc độ chạy cảu cô đã giảm hơn lúc nãy để cho anh có thể bắn một cách chính xác.

Tuy bắn súng khi di chuyển cực kỳ khó nhưng với tài năng của một tướng quân vang danh khắp nơi như anh lại chẳng là gì.
Pằng, pằng, pằng.

Ba phát súng liên tục phát ra, nòng súng của anh bóc lên làn khói nhẹ nhàng, sau đó anh lại tiếp tục bắn thêm năm phát, dí theo sau ba phát kia.
Tám phát súng nhanh chóng bay về phía kẻ địch rồi trực tiếp xuyên qua đầu bọn chùng.

Cục diện bị phá kẻ địch hoang mang, đội hai cùng đội ba thừa cơ hội mà xong lên giải quyết những kẻ cầm súng còn lại, số lượng hiện tại không bằng một phần mười khi nãy, rất nhanh bọn họ đã có thể xử lý gọn gang.
Sau khi giúp đỡ hai đội súng xong, Võ An Tú tiếp tục ôm anh chạy về về lại, nơi đang phát ra những tiếng nổ lớn cùng với những tầng khói dày đặc.
“Bọn chúng lấy đâu ra nhiều lưu đạn như thế.” Anh Hạo khó khăn né tránh, miệng không khỏi chửi tục một tiếng.

Cho dù cố né thế nào thì những đợt song xung kích cứ nối đuôi nhau mà phát ra vẫn khiến lục phủ ngủ tạng của bọn họ đau âm ỷ.
Vết thương không quá nặng nhưng nội thương vẫn có, máu từ khóe môi của bọn họ nhiễu xuống, khuôn mặt cũng trở nên tái xanh, may mắn không ai bị lưu đạn nổ tan sát nhưng sức khỏe của bọn họ dưới mắt thường có thể nhìn thấy đã yếu đi rất nhiều.

Cũng vì biết được tình hình của bọn họ mà kẻ địch càng thêm hang thái mà quăng thêm nhiều trái vào.
Trong lúc này trước mắt bọn họ lại nhìn thấy một thân ảnh xông vào, trên tay còn ôm thêm một người.

Võ An Tú xông vào, cô híp mắt nhìn về hướng những kẻ núp phía xa mà quăng lưu đạn xuống sau đó đưa chân không chút lưu tình đá đá trái lưu đán đang lăn tới đi.
Kẻ địch hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ ném trả lựu đạn về cho bọn họ, vì vậy không chút phòng bị nhìn thấy trái lưu đạn bay đến trước mặt mình sau đó chỉ còn kịp nghe tiếng nổ lớn mà thôi.
Những kẻ địch khác nhìn thảm trạng của động bạn mình liền hoảng sợ mà xoay người bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa rồi, mỗi trái lựu đạn mà bọn họ vừa ném ra đều được trả lại một cách nguyên vẹn cho bọn chúng.
Anh Hạo cùng nhóm vệ sĩ hoàn toàn không ngờ hai người lại chạy về liền không khỏi kinh ngạc cùng tự trách.

Rõ rang bọn họ mới là người phải bảo vệ hai người vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ mới là người được bảo vệ, đây cũng thật sự quá mất mặt rồi, đường đường là một nhóm đàn ông cường trán lại phải nhờ một cô bé nhỏ yếu cứu giúp.
Tuy nghĩ là nghĩ như vậy nhưng bọn họ lại cực kỳ vui vẻ khi ông chủ trở về cứu mình, bọn họ cùng anh vào sinh ra tử bao lâu nay tình nghĩa lớn lao, tuy bọn họ hiểu một khi đi cùng anh là đã chấp nhận hy sinh cả mạng sống cảu mình, nhưng anh trở về cứu họ lại là một chuyện khác.
“Thiếu gia, sao cậu lại quay lại?” Anh Hạo tâm trạng phức tạp nhìn hai người.

Anh ta biết anh là một người trọng tình trọng nghĩa nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì việc chính đáng nhất chính là anh phải rời khỏi đây.
Anh ta cảm động khi anh quay lại nhưng lại không thể đồng ý với cách làm này của anh.
“Tôi không thấy các anh đuổi theo.” Trần Tuấn Phong nhìn bọn họ rồi lạnh lùng nói.


Anh không hề kể công bất kỳ chuyện gì chỉ đơn giản là anh không thấy ai đuổi theo liền quay lại tìm mà thôi.
Một câu trả lời đơn giản nhưng đậm tình nghĩa sâu đậm, chỉ cần phái sau tôi không có các cậu thì tôi sẽ bất chấp xoay đầu nhìn về sau.
“Thiếu gia…” Anh Hạo nghẹn ngào gọi.

Đi bên cạnh anh bao nhiêu năm làm sao anh ta có thể không hiểu chứ, dù anh có lạnh lùng ngoài mặt cở nào thì trong tim vẫn rất ấm áp mềm mại, chỉ cần là người anh nhận định thì chắc chắn anh sẽ đối sử hết mình.
“Được rồi.

Đứng dậy chạy tiếp đi.” Trần Tuấn Phong liếc nhìn bọn họ nhanh chóng ra lệnh.

Hiện tại không phải lúc nói chuyện hay cảm động, bọn họ cần phải thoát khỏi đây, không biết còn bao nhiêu mai phục chờ họ ở phái trước.
“Rõ.” Anh Hạo cùng nhóm vệ sĩ nhanh chóng hô vang, bọn họ dìu nhau đứng dậy sau đó cùng nhau chạy tiếp về phía cổng.
Võ An Tú nhìn thoáng qua xung quanh rồi nhanh chóng chạy theo.

Trần Tuấn Phong nằm trong long cô cảm thấy sự bất thường cảu cô liền hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Cô lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: “Em không biết, nhưng bản năng của em cảm thấy cô một sự hiện diện cực kỳ ác ý đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Hướng nào?” Trần Tuấn Phong cau mày hỏi.
“Em không biết.” Võ An Tú lại tiếp tục lắc đầu.

Cô chỉ cảm nhận một cách thoáng qua mà thôi không thể xác định được rốt cuộc nó là cái gì thay vị trí của nó nằm ở đâu, chỉ là cái cảm giác khó chịu này khiến cô hoàn toàn không vui nó khiến cả người cô nổi hết cả da gà.
“Đừng để ý, chúng ta trở về trước rồi nói sau.” Trần Tuấn Phong nghe cô nói vậy thì cảm thấy lo ngại, nhưng nếu không chắc chắn thì hiện tại bọn họ không thể phân tâm phải tiếp tục chạy ra khỏi đây mới có thể thở phào mà bàn tiếp chuyện khác được.
“Được, anh ôm chắt nhé.” Võ An Tú cũng biết giờ không phải lúc nghĩ chuyện khác liền thì thầm rồi nhanh chóng chạy vượt qua nhóm vệ sĩ cùng anh Hạo mà chạy dẫn đầu.
Có lẽ bọn họ đã quá lo lắng rồi, cả quãng đường sau đó đều không có bất kỳ chướng ngại hay kẻ địch nào khác đã, có thể nói số lượng tâp kích hôm nay đã vượt qua khá nhiều so với số lượng tập kích vào ngày hôn lễ cảu bọn họ.
Nhóm người phái sau dường như rất quyết tâm để diệt trừ anh, nhóm người bọn họ đem ra đều là quân thí nghiệm nhưng số lượng thực sự rất lớn.

Bên trong công viên xác chết cùng với người bị thương không dưới trăm người có khi còn hơn cả hai trăm người, số lượng kinh khủng khiến người nghe hoảng hốt.
Để tránh làm người dân kinh hoàng, công viên giải trí phải đóng cửa một thời gian để dọn dẹp cũng như sửa chửa.
Hai người biết được chuyện này là bởi vì sau khi chạy ra khỏi công viên liền nhìn thấy một nhóm cảnh sát cùng quân đội chạt đến, tiếng động khá lớn làm kinh động đến cả quân đội.
Sau khi nhóm bọn họ lên xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện để khám xét cơ thể thì công viên cũng được phong tỏa ngay lập tức.

Cuộc điều tra được tiếp tục chuyển dời sang cục bộ.
Trần Tuấn Phong hoàn toàn không nghe được bất kỳ lời giải thích nào, cục bộ hoàn toàn im hơi lặng tiếng, lòng tin của anh cũng lạnh lẽo dần theo sự im lặng đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi