Biên giới giữa các nước đang được dựng các lều trại dùng cho việc canh phòng, sự nghiêm ngặt của bình sĩ khiến cho không khí ở nơi này trở nên nghiêm trọng.
Không một người binh sĩ nào dám lơ là cảnh giác, một khi lơ là có thể khiến cả đất nước trở thành địa ngục của chiến tranh.
Bên trong lều trại của một nước nằm giữa biên giới, một người ngồi triển trệ trên ghế chủ vị, xuing quanh bao bọc rất nhiều người, bọn họ cung kính đứng nhìn vị chủ nhân của đất nước này bằng ánh mắt kính ngưỡng.
Vị chủ nhân này chỉ vừa đến đây hai hôm, không biết ngài ấy đã làm cách nào nhưng sự thỏa hiệp luôn đến với ngài, những kẻ bên nước đối lập luôn vì lợi ích nhỏ nhoi mà ngài dụ hoặc mà đồng ý làm tay sai cho ngài.
Ngài chính là một sự vĩ đại của đất nước.
Lúc này cửa lều được vén ra, một chàng trai với thân hình mảnh khảnh, hai mắt trủng sâu chậm chạp đi vào, hắn ta đứng vào giữa lều sau đó quỳ một chân xuống đất, một tay để lên ngực rồi cuối người hành lễ:
“Kính chào đấng tối cao của tôi, vị vua quyền lực của đất nước.”
“Maxi, đừng dài dòng mau chóng báo cáo cho ta biết đi.” Vị vua ngồi trên ghế hoàn toàn không klie6n nhẫn khi nghe lời chào hỏi của hắn ta mà nhanh chóng nói.
“Thưa đấng tối cao, mọi chuyện đều đúng như kế hoạch, chúng ta đã nắm giữ được một phần của nơi đó.” Người được gọi là Max cung kính nói, nhưng sau đó hắn ta thở dài chán nản: “Kẻ phá đám chúng ta thống nhất vẫn còn sống, thật khó khi giết hắn ta.”
“Trần Tuấn Phong đúng chứ.
Ta nghe nói hắn đã tàn phế rồi.” Vị chủ nhân hứng thú hỏi, người mà tất cả các nước đều kiên nể lại bị chính đất nước của mình thảm hại sẽ có tâm trạng thế nào.
“Đúng vậy, thưa đứng tối cao người tài bên hắn ta quá nhiều, rất khó để hoàn toàn loại bỏ hắn ta.” Max gật đầu nói, đã hai lần thả câu nhưng không đụng đến được một sợi tóc của người ta khiến hắn ta cảm thấy nguy cơ cực kỳ, dù tàn phế nhưng đầu óc vẫn linh hoạt, không những vậy người bên cạnh anh quá nhiều, nhân tài không bao giờ bị mai một nếu như vậy thì việc xâm chiếm sẽ không thể dễ dàng được.
“Đừng quá chú tâm vào hắn.
Phế nhân thì cũng chỉ là phế nhân, nhanh chóng thực hiện kế hoạch đi.” Vị chủ nhân kia hoàn toàn không để tâm mà nhanh chóng ra lệnh.
Thời cơ để đất nước có thể thống nhất để hắn có thể nắm quyền sắp đến rồi.
“Vâng thưa đấng tối cao.” Max cung kính nói.
Thời đại hiện nay nhà vua vẫn là người đứng đầu nhưng quyền lực lại bị chia thành ba nhanh, quyền hạng của vua, quyền hạng của chính trị, quyền hạng của quân bộ.
Mặc dù chia nhau nhưng mọi quyết định liên quan đến đất nước đều phải được sự chấp thuận cảu nhà vua cùng với sự đồng ý của bên còn lại mới có thể thực hiện.
Ba nhánh được chia ra vừa để cùng nhau phát triển đất nước vừa để ghìm lại quyền hạn của nhau, nhưng long tham của con người là vô tận, dù thời gian có trôi qua thế nào thì quyền lực đều không hề đủ.
Trong lịch sử sự thay đổi của ba nhánh quyền hạng này luôn dậy lên một cơn song dữ dội, không có ai có thể giữ lấy chức vị lâu được, sự phản bội, sự nắm quyền, tham muốn quyền lực luôn là vấn đề của việc phân chia quyền hạn.
Nhưng đất nước Âu Hoàng của hiện tại, nhà vua hoàn toàn không muốn đụng đến quyền hành, vì vậy ngài ấy đã để cục bộ cùng chính trị tự do quyết định trong nhiều chính sách, tuy nhiên ngài là một người có tình yêu thương, những việc làm mất quyền hạng của dân ngài sẽ nhúng vào còn không thì ngài giống như một con bù nhìn mỗi ngày chỉ biết vui chơi thoải mái bên trong cung điện của mình.
Trần Tuấn phong sau khi cùng cô từ trong bệnh viện trở về liền không nghỉ ngơi mà cùng anh Hoàng vào trong hoàng cung, tất nhiên cuộc viến thăm này là điều bí mật hoàn toàn không để kẻ khác phát hiện.
Anh để anh Hoàn làm tài xế, sau khi đổi vài đợt xe có thể cắt đuôi những kẻ theo dõi thì hai người mới chạy thẳng vào hoàng cung.
Hoàng cung của đức vua được xây ở thành phồ này, nó không giống như cục bộ được chia thành chính cùng phụ, hoàng cung thì chỉ có duy nhất một cái mà thôi.
May mắn thay nó lại nằm trong thành phố mà anh sinh sống vì vậy anh có thể đến đây nhanh chóng mà không cần phải đi một chuyện xa đến với thành phố khác.
Chiếc xe được dựng ở trong vườn hoa, anh Hạo xuống xe rồi ôm anh lên xe lăn.
“Bệ hạ đang chờ ngài thưa tướng quân.” Một người hầu từ bên trong cung điện nhanh chóng chạy ra rồi cung kính nói.
Tuy hiện tại ai cũng biết anh đã bị lấy lại huy hiệu cùng dấu ấn tướng quân, nhưng danh hiệu tướng quân của anh sẽ không biến mất, bởi vì danh hiệu này là do chính đức vua ban cho, không ai có thể tước lấy danh thiệu của anh ngoại trừ ngài ấy cả.
Anh Hạo đầy anh đi theo sau người hầu.
Cung điện rộng lớn cùng quanh co, người hầu phải dẫn bọn họ đi hết mười phút mới có thể đến được thư phòng, nơi mà nhà vua đang chờ đợi.
Đẩy anh vào trong phòng, anh Hạo liền đứng bên ngoài canh chừng mà không đi vào.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, anh liền đẩy xe lăn vào bên trong.
“Đã lâu không gặp nhóc con.” Đức vua ngồi trên bàn trong thư phòng nhìn thấy người đi vào liền cười lớn mà gọi.
“Xin chào ngài, đấng tối cao vĩ đại cảu đất nước.” Trần Tuấn Phong để tay lên ngực cúi đầu nói.
Anh không thể quỳ xuống để hành lễ, chỉ có thể dùng nữa thân trên mà cúi chào.
“Được rồi đừng có lễ nghi phứt tạp như vậy.
Rất phiền chán đó.” Đức vua phẩy tay vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Chú Vinh.” Trần Tuấn Phong thấy ngài ấy như vậy liền đổi cách gọi, đây là cách gọi mà khi xưa ngài ấy đã cho phép anh được gọi.
“Đúng rồi, như vậy tốt hơn nhiều.” Hoàng Thúc Vinh gật đầu hài long.
Trần Tuấn Phong không tiếp tục long vòng mà vào thẳng vấn đề.
Anh đến đây là để nói ra những thứ mình đang e ngại về đất nước này:
“Chú Vinh, ngài có biết cháu bị ám sát trong một tháng qua không?”
“Cái gì?” Hoàng Thúc Vinh kinh hãi hét lớn, ngài thật sự không nghe nói về chuyện này mà chỉ nghe thấy là do khủng bố làm mà thôi.
“Đúng như cháu nghĩ.
Việc cháu bị ám sát hai lần đã bị ém nhẹm đi.” Trần Tuấn Phong nghe vậy liền lắc đầu, cuối cùng suy nghĩ của anh đã đúng.
Đất nước này rất nhanh thôi sẽ bước vào địa ngục khó sống.
“Rốt cuộc là như thế nào, mau nói cho ta biết.” Hoàng Thúc Vinh cau mày hỏi.
Anh đã bị ám sát hai lần chỉ trong một tháng, vậy mà ngài chẳng nhận được bất kỳ thông tin nào, đây đúng là chuyện khá kỳ quặc trong việc chia nhau quyền lực của ba nhánh từ trước đến nay.
Trần Tuấn Phong nhìn ngài cũng không dấu diếm mà kể ra hết những gì anh đã trải qua, kể cả việc vũ khí mới của quân bộ hay cả việc người thí nghiệm của tổ thí nghiệm ra.
“Cục bộ đã phản bội.” Hoàng Thúc Vinh nghe xong liền khẳng định chuyện này.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ phản bội muốn gì, ngoại trừ quyền lực thì còn thứ gì có thể thu hút nữa đây:
“Nhưng chuyện này khá gây go, quân bộ là nơi điều hành quân đội cũng như binh lính trực thuộc đất nước, một khi nó bị nắm giữ thì có là ta cũng không thể làm gì được.”
Trần Tuấn Phong gật đầu, anh hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này nên mới nhanh chóng đến đây để thăm dò: “Người bên trong quân bộ chưa hoàn toàn bị điều khiển, vẫn còn cơ hội để cứu lại quân bộ.
Nhưng phải điều tra ra người phản bội đứng bên trong, chuyện này cần phải nhờ ngài rồi.”
Hoàng Thúc Vinh gật đầu, ngài biết chuyện này anh không thể làm được, người có thể vào trong cục bộ một cách thản nhiên cùng với nắm danh sách trên tay thì chỉ có thể là ngài mà thôi.
“Ngoại trừ cục bộ thì người của các nước khác đều đã vào được nước ta, chuyện này khá gây go nếu như tình hình hiện tại bị lộ ra ngoài thì thù trong địch ngoài không thể đối phó được.” Trần Tuấn Phong nghiêm túc nói, nếu chuyện này xảy ra thì chắc chắn sẽ thiệt hại một cách trầm trọng.
“Ta sẽ để ý, nhờ cháu điều tra thêm về việc này.
Chắc chắn ta sẽ làm khó lên cục bộ về việc của cháu để xem bọn chúng nói thế nào.” Hoàng Túc Vinh nói, tuy khá là lười biếng nhưng nếu việc đã hệ trọng đến mức này thì ngài không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.
“Được cháu sẽ chú ý thêm, chắc chắn bọn họ không từ bỏ ý định giết chết cháu đâu.” Trần Tuấn Phong gật đầu đáp lại, anh rất rõ rang ý định cảu kẻ đứng sau, một cái đinh như anh trong mắt bọn họ phải cần nhổ tận gốc mới có thể yên tâm được.
“Cẩn thận, ta sẽ điều tra nhanh nhất có thể.” Hoàng Thúc Vinh gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nghe nói cháu cưới vợ rồi.”
“Đúng vậy, cháu bị tập kích ngây hôn lễ của chính mình.” Trần Tuấn Phong lạnh lùng nói, nghĩ đến việc bị phá đám cưới là anh không khỏi tức giận.
Anh chỉ muốn cô trải qua một hôn lễ bình thường như bao người khác vậy mà lại bị phá nữa chừng.
“Ha ha, cháu đúng là xui xẻo.” Hoàng Thúc Vinh bật cười sau đó nói: “Sau khi chuyện này qua ta sẽ tổ chức lại hôn lễ cho hai đứa.”
Ngài nhìn sự tức giận của anh liền biết người con gái bên cạnh anh chắc chắn rất tốt, nếu không một kẻ lạnh lùng đầy nghiêm nghị như anh sẽ không bao giờ thể hiện thái độ đó ra ngoài, nhất là ở trước mặt ngài.
“Cháu cũng định như vậy, không thể để cô ấy thiệt thòi được.” Trần Tuấn Phong hai mắt dịu dàng nói.
Biểu cảm của anh trở nên mềm mỏng hơn khi nhắc đến cô.
Hoàng Thúc Vinh ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lắc đầu thở dài.
Đúng là từ xưa đến nay anh hung không thể qua nổi ải mỹ nhân, người con trai này cảu bạn ngài cũng như thế, nhưng có lẽ đó cũng là chuyện tốt, cô gái đó có thể trở thành động lực để đứa nhỏ này tiếp tục sống sót.
Ngài vẫn nhớ đến sự chết lặn cảu anh vào một năm trước, cái ngày mà anh biết mình bị tàn phế, lúc ấy hai mắt ấy không còn chút ánh sáng nào, kể cả nhiệt huyết trong mắt cũng đã hoàn toàn biến mắt, anh vừa thất vọng với đất nước mà mình đang bảo vệ, vừa tuyệt vọng bởi vì không còn có thể đứng lên được nữa.
Chỉ vừa nghĩ đến thôi là ngài không khỏi xót xa trong long.
“Cháu đã nói xong rồi, cháu phải về đây, tạm biệt ngài, có tin tức thì cháu sẽ báo.” Trần Tuấn Phong chào tạm biệt xong liền đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Hoàng Thúc Vinh nhìn theo chiếc xe từ từ ra khỏi cửa thì không khỏi mệt mỏi mà thở dài: “Chiến tranh sắp đến rồi.
Trần Tuấn Phong sau khi ra khỏi thư phòng liền được anh Hạo đẩy ra ngoài, ngồi vào xe anh liền không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
Anh cùng đức vua gặp nhau là khi anh mười hai tuổi, ông nội anh là bạn của tiên hoàng, ba anh là bạn của đức vua hiện tại.
Bởi vì anh là người thân của bạn ngài ấy nên ngài ấy đã bắt anh gọi ngài bằng chú rồi kèm theo tên ngài.
Bởi vì tính tình cảu mình mà anh không thân thiết với bất kỳ ai cả, nhưng từ sau khi làm binh sĩ tính tình anh cũng có chút thay đổi, những người lính cực kỳ phóng khoáng, thân thiện anh quen được rất nhiều người, từ đó cũng rất dễ nói chuyện với người khác.
Lần thứ hai gặp lại ngài là khi anh làm binh sĩ được ba năm, kể từ lúc đó hai người thường có tiếng nói chung với nhau, cả hai đều cảm thấy thật thân thiết, ngài ấy cũng xe manh là cháu ruột của mình, không để ý với danh quân thần, ngài ấy hiền hòa mà chỉ dậy anh rất nhiều thứ.
Có thể nói Trần Tuấn Phong tài giỏi như bây giờ một phần là nhờ công lao của Hoàng Thúc Vinh.
“Có lẽ lần cuối cùng sẽ là vì ngài ấy.” Trần Tuấn Phong thì thầm.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, sau khi đổi lại chiếc xe củ thì nhanh chóng chạy về nhà.
Mặt trời đang từ từ hạ xuống trốn sau những ngọn núi um tùm cây xanh..