CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Từ Dao cắn chặt môi, khuôn mặt thanh tú tràn đầy buồn bực, cô ta cho răng mình đã ở bên cạnh Đường Duy lâu như vậy, Đường Duy nhất định sẽ thay mình ra mặt.

Không ngờ, Đường Duy lướt qua vai cô ta như thể cô ta không tồn tại, thậm chí còn không chạm vào cô ta Khi đi ngang qua cô ta, thậm chí cậu còn không nhấc mí mắt của mình.

Từ Dao không kìm được, xông lên phía trước: “Duy!”

Từ Thánh Mân trợn mắt khinh thường, Tô Nhan còn chưa bao giờ gọi Đường Duy mộ cách buồn nôn như vậy.

Tuy nhiên, Đường Duy nghe thấy giọng nói này cũng không có biểu cảm gì, bước chân cũng không hề dừng lại. Từ Dao sợ từ nay Đường Duy thật sự sẽ không để ý tới cô ta, liền đưa tay ra kéo Đường Duy: “Là em làm sai ở đâu sao? Anh nói cho em biết đi, em sẽ sửa…

“Ồn ào quá”

Cuối cùng Đường Duy cũng quay đầu lại, trêи khuôn mặt đó không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: “Câm miệng được không?”

‘Từ Thánh Mân đứng ở một bên xem vở kịch, hai tay khoanh trước ngực với tâm trạng VuÏ VỀ.

Từ Dao hoảng sợ: “Duy, anh…”

Chẳng lẽ Đường Duy thật sự đã biết rất nhiều chuyện rồi…

Không… sẽ không, cũng chỉ một lần trước Diệp Tiêu bị Đường Duy phát hiện mà thôi, Diệp Tiêu cũng không thể khai cô ta ra, cho nên Đường Duy sẽ không tra ra được chuyện trong lễ đính hôn của Tô Nhan và Diệp Tiêu đâu.

Từ Dao càng ngày càng lung lay: “Chúng †a cùng nhau trưởng thành lâu như vậy…”

Cô ta là ai mà dám nói cùng cậu lớn lên?

Đường Duy hờ hững liếc nhìn Từ Dao, giống như đang nhìn thứ rác rưởi gì vậy, sau đó Đường Duy đi qua cô †a, vẫy tay với Từ Thánh Mân: “Tôi đi vào nhé.”

“Đương nhiên rồi” Từ Thánh Mân nhếch môi, sau đó cố ý chỉ vào Từ Dao nói: “Vậy thì cô ta phải làm sao?”

Đường Duy không trả lời, tiếp tục đi về phía cửa.

Từ Dao không thể tin được rằng Đường Duy lại có thể bỏ rơi mình như thế này, không thể nào, Tô Nhan quay về là Đường Duy sẽ trở nên như thế này, dựa vào cái gì chứ?

Cô ta vô cùng căm hận, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Duy! Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Mấy năm qua là em đã ở bên cạnh anh đấy. . TruyenHD

“Mấy năm nay?”

Đường Duy không quay đầu lại: “Hình như cô đã lâm nhẫn một chuyện. Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ chấp nhận cô là gì của tôi cả.”

Một lời nói nhẹ nhàng phát ra, nhưng nó giống như đao to búa lớn đập thẳng vào trái tìm đang rối loạn của Từ Dao.

Cô ta nhục nhã đến mức hai mắt đỏ bừng: “Em đã làm nhiều như vậy, sao trong lòng anh lại không có chỗ cho em? Tô Nhan, cô ta xứng sao? Cô ta chỉ biết làm anh tổn thương, bây giờ còn ở bên cạnh người đàn ông khác, vậy mà vẫn không chịu buông tha cho anh. Tô Nhan hoàn toàn không bãng em, Duy, chỉ có em là yêu anh thật tình, nhưng tại sao… Là vì Tô Nhan sao? Là vì sự tôn tại của Tô Nhan đúng không?”

Cô ta đã bị kϊƈɦ động như một người điên khi nghe câu “tôi chưa bao giờ chấp nhận cô là gì của tôi cả”.

Không ngờ, Đường Duy lại bật cười.

Cậu rất hiếm khi cười, nhưng khi cười lên lại khiến người ta phải kinh ngạc.

Cậu nói: “Đúng vậy, là bởi vì Tô Nhan, bây giờ cô mới hiểu sao? Tại sao tôi lại chướng mắt với cô, là vì sự tồn tại của Tô Nhan đó.”

Từ Dao sửng sốt, sắc mặt tái nhợt.

“Nghe hiểu thì mau chóng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cho tới bây giờ tôi đều chưa công khai cô là bạn gái của tôi, cô cũng không thể trở thành bạn gái của tôi. Mấy năm nay tôi không nói gì là do nể mặt nhà họ Từ mà thôi, và tôi cũng cần phải điều tra cho rõ chân tướng của một chuyện. Tại sao tôi không công khai, là bởi vì tôi có Tô Nhan là đủ rồi, cô là cái thá gì chứ? Đương nhiên tôi cũng biết, loại phụ nữ như cô… Đường Duy tỏ vẻ thương hại mà lắc đầu: “Thì sẽ hận, rồi sẽ tìm Tô Nhan để trút giận, nếu cô làm được thì cứ ra tay với cô ấy thử xem”

Cứ ra tay với cô ấy thử xem.

Đây không phải là một lời mời, mà là một lời cảnh báo!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi