CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Trong ánh mắt của Từ Dao không giấu được nỗi hận thù, Đường Duy không thể nào không nhận ra.

Nhưng cậu lại làm ra vẻ như không nhìn thấy mà chỉ nhếch miệng nói: “Tôi rất muốn xem thử cô sẽ dùng thủ đoạn nào để tiếp cận Tô Nhan đây”

Bắt chước cô, biến thành cô, chiếm lấy tất cả những gì đã thuộc về cô.

Cô ta cẩn thận tỉ mỉ nhặt nhạnh những gì mà Tô Nhan đã để rơi rớt lại trong quá khứ mà biến thành thế thân của Tô Nhan.

Nhiều năm như vậy thì cũng nên thu lưới là vừa.

Đường Duy bất ngờ xoay người về phía Từ Dao như là nhớ ra điều gì đó.

Trước kia mỗi lần Đường Duy đi về phía Từ Dao thì cô ta chỉ cảm thấy vui sướиɠ, nhưng bây giờ…

Theo bản năng, cô ta lùi lại về phía sau vài bước.

Đường Duy vỗ vỗ vào vai của cô ta nói một câu: “Cố lên nha Từ Dao.”

Cậu kêu cô ta cố lên sao?

Đường Duy đang suy nghĩ gì vậy chứ?

Ngay bây giờ Từ Dao không dám ngước lên nhìn thẳng vào mắt của Đường Duy nữa, thậm chí cô ta còn đứng không vững.

Khi ánh mắt nhẹ nhàng kia thoáng nhìn qua đã khiến cô ta sợ đến hồn bay phách lạc lên tận mây xanh.

Đường Duy xoay người kéo cánh cửa lại.

Từ Thánh Mân cũng chạy theo vào bên trong, trước lúc đi vào thì người đàn ông còn vẫy tay với Từ Dao rồi cười tủm tỉm nói: “Cúi chào em gái thân mến”

€ó lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô ta xuất hiện trước mặt Đường Duy.

Dù sao.

Từ Thánh Mân nhớ đến vẻ mặt lúc nãy của Đường Duy.

Hình như người nào đó đã tức giận rồi Cánh cửa biệt thự đóng lại, ngăn cách Từ Dao ở bên ngoài.

Từ Thánh Mân đi vào, nở cười hỏi: “Cuối cùng cũng dự định bắt tay vào hành động rồi à”

Đường Duy quay người lại nhìn anh ta mà không ngẩng đầu lên nhìn.

Vẫn không nói lời nào.

“Tôi còn tưởng cậu đã biến thành tên ngốc rồi chứ?” Từ Thánh Mân nói: “Còn phải cảm ơn Từ Dao tự mình tặng quà đến tận cửa”

“Câm miệng đi”

Tâm trạng của Đường Duy không tốt nên nhìn anh ta bằng nửa con mắt: “Còn làm ồn thêm một câu nữa thì tôi sẽ ném anh ra ngoài ngay”

Nói xong cậu đi vào trong phòng sách, trong đó có máy tính.

“Cậu không ngủ à?”

Từ Thánh Mân chỉ vào đôi mắt thâm đen của cậu nói: “Cả đêm qua cậu không ngủ, uống rượu xong lại đi tìm Tô Nhan rồi bị người †a ném ra đường. Bây giờ về nhà lại còn cãi nhau ầm ï với Từ Dao, cậu không mệt à?”

Đường Duy thở phì phì, điệu bộ vẫn còn chưa tỉnh rượu nói: “Nồi nào úp vung đó. Anh tự tìm một phòng dành cho khách rồi ngủ đi, tôi còn bận việc.”

Từ Thánh Mân hiểu rõ đi theo cậu vào phòng sách rồi hỏi: “Vậy, có cần tôi hỗ trợ không?”

Đường Duy dừng bước, ánh mắt càng sâu thêm.

“Vừa rồi..” Từ Thánh Mân tiến sát vào, anh ta hạ giọng nhìn về phía Đường Duy rồi nở nụ cười: “Đừng giả bộ nữa, tôi đã thấy cậu dán máy ghi âm mini vào sau bả vai của Từ Dao rồi Đường Duy làm động tác nổ súng, hai ngón tay thon dài để ở huyệt thái dương của Từ Thánh Mân. Trong nháy mắt thoáng hiện lên trong ánh mắt của cậu tia sát ý, dường như men say chưa từng xuất hiện trong mắt cậu.

Trong chớp mắt Từ Thánh Mân ngẩng đầu lên, cảm giác giống như cánh tay kia sẵn sàng đả thương người khác không chút do dự.

Người thiếu niên kinh ngạc lười biện giải cho tội trạng phơi bày ra trước mắt.

“Biết quá nhiều…”

Cậu nhếch miệng nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười: “Là sẽ bị diệt khẩu”

Lúc Tô Nhan trở lại nhà họ Tô thì phía chân trời bắt đầu sáng, phía sau có những tia sáng đang lóe lên. Cô dừng lại trước cửa, cố ý xoa xoa hai mắt rồi mới dám kéo cửa.

Cô sợ bị mọi người phát hiện cô vì Đường Duy mà đã khóc trêи xe taxi.

€ó điều khi vừa mở cửa thì cô liền thấy một đôi mắt đỏ hoe y như cô.

Nhưng điểm khác nhau chính là đôi mắt đó đã thức suốt đêm để chờ người chủ trở về.

Tô Nhan sửng sốt: “Nghiêu Nghiêu, cả đêm qua em không ngủ sao?”

Tô Nghiêu đứng ở cửa, đôi mắt thâm quầng: “Sao chị về sớm vậy?”

“Chị..” Tô Nhan thấy Tô Nghiêu không ngủ thì sốt ruột nói: “Đừng quan tâm đến chị làm gì. Em làm như vậy là sao chứ, sao lại không ngủ vậy hả Nghiêu Nghiêu? Em có biết giấc ngủ đối với các bộ phận trong cơ thể rất quan trọng không?”

Tô Nghiêu vẫn không động đậy mà vẫn đứng ở đó để mặc cho Tô Nhan khuyên bảo cậu ta. Im lặng một lúc lâu thì đột nhiên cậu ta đưa tay lên che miệng của Tô Nhan.

“Đừng nói nữa”

Thiếu niên, không. Cậu ta đã không còn là em trai trong mắt Tô Nhan nữa rồi. Giọng nói khàn khàn của người đàn ông, trong ánh mắt mang theo nỗi thống khổ không thể nói ra và sự mệt mỏi vì cả đêm không ngủ: “Đừng nói nữ: Cậu ta có một suy nghĩ mãnh liệt là muốn hôn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi