CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

Khi Vương Cảnh Phi đi đến phòng bệnh, Vương Cảnh Văn vẫn còn dùng chăn quấn chặt cơ thể mình lại, cả người đều đang run rẩy.

Đến lúc Vương Cảnh Phi tiến đến gần thì nghe Vương Cảnh Văn lẩm bẩm: "Đừng qua đây, đừng qua đây, yêu ma quỷ quái mau cút đi..."

Điều này khiến cho Vương Cảnh Phi vô cùng đau xót, cô ấy đi đến bên cạnh giường, dè dặt hỏi: "Anh, anh bị làm sao thế?"

Nghe thấy giọng của Vương Cảnh Phi, Vương Cảnh Văn cuối cùng cũng để lộ đầu mình ra khỏi tấm chăn, có thể vẫn còn đang sốt nên cả khuôn mặt của Vương Cảnh Văn đều đỏ bừng, đôi mắt cũng trở nên mơ màng.

Nhưng trên mặt của Vương Cảnh Văn vẫn còn rất sợ hãi, cậu ta đưa ngón tay chỉ về phía của nhà vệ sinh, giọng nói run rẩy: "Có ma, ở đó có một con ma nữ mặc áo đỏ!"

Lời nói của Vương Cảnh Văn khiến cho Vương Cảnh Phi như rơi và vực thẳm, cô ấy lùi lại vài bước chân, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Anh, anh không phải bị điên thật rồi chứ!"

Vương Cảnh Văn trừng mắt nhìn Vương Cảnh Phi, gân cổ cũng nổi hết cả lên trông vô cùng đáng sợ, cậu ta gào lên với Vương Cảnh Phi: "Tối hôm qua là anh tận mắt nhìn thấy ở đó có ma, sao em lại không tin chứ!"

Triệu Dực Thạch thấy thế bèn đứng chắn trước mặt của Vương Cảnh Phi, cậu ấy chau mày hỏi Vương Cảnh Văn: "Chắc do anh sốt đến mê mang nên nhìn nhầm rồi. Cùng lắm tối em sẽ ở lại ngủ với anh, anh đừng hung hăng với Cảnh Phi."

Nhìn thấy Triệu Dực Thạch cao to mạnh mẽ, cuối cùng Vương Cảnh Văn cũng có được chút cảm giác an toàn, cậu ta dùng sức nắm lấy tay của Triệu Dực Thạch, cắn răng nói: "Cậu lên núi tìm một vị đạo sĩ trước đi, tối hôm nay chúng ta phải làm cho con ma nữ đó một đi không trở lại!"

Vương Cảnh Văn dùng sức rất mạnh, lòng bàn tay còn ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp khiến cho Triệu Dực Thạch rất không thoải mái, đợi khi cậu ấy rút tay của mình ra khỏi Vương Cảnh Văn rồi mới gật đầu với Vương Cảnh Văn: "Được, lát nữa em sẽ đi."

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Vương Cảnh Phi chau mày nói Triệu Dực Thạch: "Anh thật sự muốn tìm đạo sĩ cho anh ấy sao?"

Triệu Dực Thạch trợn mắt, gương mặt khó hiểu: "Vương Cảnh Văn bây giờ đang có ảnh hưởng về mặt tâm lý, anh quay về lấy bừa vài tấm giấy vàng, vẽ chút bùa chú lên là được rồi."

Vương Cảnh Phi đồng ý gật đầu, bởi vì cô ấy cũng không tin rằng trên đời này có ma quỷ, anh trai của cô ấy chắc chắn sốt đến mơ màng mất rồi. Làm cho anh ấy vài tấm bùa để trấn an bản thân là được.

Hai người họ đi đến cổng bệnh viện mới nhớ ra Lâm Tri Ngải cũng đang nằm viện, hai người chỉ có thể quay lại căn phòng bệnh của Lâm Tri Ngải thôi.

Vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Tống Chu Thành đang bón nước cho Lâm Tri Ngải, còn chu đáo hỏi: "Có nóng không?"

Ánh mắt Vương Cảnh Phi nhìn sang Triệu Dực Thạch đột nhiên mang theo đôi phần chê trách: "Xem người ta kìa! Rồi anh xem lại anh đi!"

Triệu Dực Thạch nhún nhún vai, gương mặt vô lại: "Không sao, em không cần thấy thương cho Tống Chu Thành, đây đều là do anh ấy tự nguyện mà."

Vương Cảnh Phi nhắm chặt đôi mắt mình lại, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng. Nếu không phải thấy Lâm Tri Ngải còn nằm ở trên giường bệnh, không thể chịu được kinh sợ thì cô ấy đã tặng cho Triệu Dực Thạch một cái tát lên mặt rồi.


Còn Triệu Dực Thạch thì không hề chớp mắt mà đi đến chiếc ghế trống ở trước giường và ngồi xuống, còn vỗ xuống một vị trí ở bên cạnh rồi bĩu bĩu môi với Vương Cảnh Phi: "Em đứng ngây người ra đó làm gì, mau ngồi đi nè!"

Vương Cảnh Phi liếc mắt nhìn Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải rồi gật đầu mỉm cười với hai người họ, sau đó mới cắn răng đi đến ngồi bên cạnh Triệu Dực Thạch.

Triệu Dực Thạch hoàn toàn không hề hay biết, bởi vì có Lâm Tri Ngải ở đó nên cậu ấy mới được tránh được một trận no đòn từ Vương Cảnh Phi.

Nhưng chuyện này chỉ bị giới hạn trong phạm vi bệnh viện, đợi khi cậu ấy và Vương Cảnh Phi ra khỏi bệnh viện rồi thì cậu ấy vẫn sẽ phải ăn một cái tát thôi.

Tống Chu Thành đợi Lâm Tri Ngải uống nước xong mới nhướng mày nói với Triệu Dực Thạch: "Hôm nay cậu không đi huấn luyện à? Sao lại đến bệnh viện vậy?"

Triệu Dực Thạch trợn trắng mắt với Tống Chu Thành, thở dài một hơi: "Anh đừng nhắc nữa, không phải là Vương Cảnh Văn bị sốt sao, sốt mê sảng luôn, cứ khăng khăng trong phòng bệnh có cái gì mà ma nữ đấy."

Tống Chu Thành cười nhạt: "Trên đời này làm gì có ma cỏ gì, Vương Cảnh Văn đúng là bị sốt không nhẹ ha."

Triệu Dực Thạch gật đầu đồng ý: "Chứ sao nữa, anh ấy còn bảo em tìm đạo sĩ trừ ma cho anh ấy nữa, mà em không đi đâu, vẽ bừa cho anh ấy vài tấm bùa để trừ tâm ma của anh ấy là được."

Sau khi tiễn Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Phi rời khỏi, Tống Chu Thành quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang bịt miệng thầm cười.

Tống Chu Thành quan sát Lâm Tri Ngải một lúc, anh còn giúp Tri Ngải lấy đi cọng cỏ dại ở trên đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Hôm nay em vui như vậy, xem ra bệnh cảm cũng hết được kha khá rồi nhỉ."

Lâm Tri Ngải đảo mắt láo liên, nhanh chóng nằm xuống giường rồi đắp chăn của mình lên, khẽ lắc đầu: "Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa khỏi hẳn, tôi còn cần phải nằm viện thêm hai hôm nữa."

Tống Chu Thành mỉm cười lắc đầu, anh xoa đầu của Lâm Tri Ngải, không hề nói gì cả, có điều trong đôi mắt toàn là sự nuông chiều dành cho cô.

Đến tối, Lâm Tri Ngải cảm nhận được tiếng thở đều của Tống Chu Thành vang lên ở bên cạnh. Cô tay chân nhẹ nhàng dè dặt bước xuống giường, lấy ra một loạt đạo cụ gây án của mình ở dưới gầm giường.

Không sai, cô chính là ma nữ trong lời của Vương Cảnh Văn! Nhớ lại bộ dạng khiếp sợ của Vương Cảnh Văn tối hôm qua, cô không kìm được mà khoái chí.

Căn phòng bệnh của Vương Cảnh Văn ở cuối cùng bên trái của tầng một. Trước hết cô đi đến cửa sổ, lấy vải bố đen che cửa sổ lại, tiện thể tắt luôn công tắc điện của phòng bệnh đó.

Cô sớm biết có Triệu Dực Thạch gác đêm nên cũng đã có chuẩn bị. Sau khi cô tiến gần đến Triệu Dực Thạch thì giơ tay đánh vào sau gáy cậu ấy, khiến cho Triệu Dực Thạch từ giấc ngủ say trở thành hôn mê.

Nhìn thấy Vương Cảnh văn đã nằm ngủ ở trên giường, khóe môi Lâm Tri Ngải lộ ra một nụ cười tà ác. Thuần thục lấy ra máy thu thanh của Tống Chu Thành tặng cho mình, rồi phát lên tiếng nhạc đầy thê lương.

Đợi Vương Cảnh Văn mở mắt tỉnh dậy, Lâm Tri Ngải cũng đã mặc bộ quần áo màu đỏ, bò lên giường của Vương Cảnh Văn, chăm chú nhìn cậu ta không hề chớp mắt.


Trên mặt của ma nữ còn có hai vệt máu, gương mặt đó ẩn hiện trong căn phòng tối lờ mờ. Vương Cảnh Văn bị dọa đến giật bắn cả mình, vừa cố né về sau vừa gào thét lên: "Triệu Dực Thạch, có ma, có ma!"

Nhưng dù cậu ta gọi thế nào đi chăng nữa, Triệu Dực Thạch cũng không có phản ứng. Vương Cảnh Văn nghi ngờ đã bị ma nữ bịt tai che mắt, nên cố kìm nén lại nỗi sợ, cậu ta lấy ra một xấp giấy bùa vàng ở dưới gối rồi vứt lên người ma nữ.

Nhưng ma nữ lại dùng một tay bắt lấy chỗ bùa chú đó, bật cười khanh khách và xé chúng đi, nụ cười trên khoé môi ngày một lớn, cơ thể cũng bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc vang lên.

Nhìn thấy môi của ma nữ đó rách đến mang tai, Vương Cảnh Văn nuốt nước bọt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cùng với đó là một dòng nước âm ấm tuôn ra, trên giường chợt có thêm một vũng chất lỏng màu vàng, một mùi nước tiểu từ từ bay vào không khí.

Vương Cảnh Văn nhìn thấy trên mặt của ma nữ hiện lên một biểu cảm rất chê trách, không sai, chính là chê. Ma nữ sao lại chê con người như vậy.

Ngay lúc cậu ta đang cảm thấy nghi ngờ thì ma nữ đã giơ tay ra, một cơn đau điếng từ sau gáy truyền đến, Vương Cảnh Văn cứ thế mà ngã xuống giường.

Còn Lâm Tri Ngải cũng bắt đầu làm công việc thu dọn hiện trường của mình, thế nhưng khi cô thu dọn xong hết về đến phòng bệnh của mình, vừa mở cửa ra bèn nhìn thấy có một đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình.

Lâm Tri Ngải bất giác giấu hết những món đồ kia ra sau lưng, nở nụ cười lấy lòng Tống Chu Thành: "Sao anh dậy sớm thế!"

Nhìn thấy vết máu được vẽ bằng son pha loãng trên mặt Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng không dám nhìn thẳng, anh chỉ đành chau mày nói với Lâm Tri Ngải: "Em vẫn nên mau đi tắm thì hơn!"

Đợi đến khi Lâm Tri Ngải tắm rửa sạch sẽ, Tống Chu Thành mới thở dài với Lâm Tri Ngải: "Em chơi đủ chưa, chơi đủ rồi thì ngày mai chúng ta về."

Lâm Tri Ngải không những không trả lời câu hỏi của Tống Chu Thành, mà còn dùng đôi mắt lấp lánh kia của mình nhìn anh, rồi hỏi anh: "Anh phát hiện từ lúc nào vậy!"

Tống Chu Thành mỉm cười lắc đầu: "Âm thanh máy thu âm của em lớn như vậy, nếu anh không giúp em dọn đường trong bệnh viện thì y tá đã tìm đến đó từ lâu rồi."

"Anh tốt thật đó!" Lâm Tri Ngải vui vẻ mỉm cười, bên trong nụ cười còn toát lên chút gì đó tinh nghịch, mở chăn ra rồi đi chân trần đến bên cạnh Tống Chu Thành bằng.

Doạ cho Tống Chu Thành phải nhanh chóng kéo Lâm Tri Ngải đang mặc một chiếc áo mỏng vào trong chăn của mình: "Em vừa mới hết cảm lạnh, muốn bệnh nữa hay sao!"

Lâm Tri Ngải tiện tay ôm chầm lấy eo của Tống Chu Thành rồi tựa vào lồng ngực của anh: "Chẳng phải em còn có anh sao!"

Tống Chu Thành nhướng mày, trêu đùa nói: "Sao vậy? Cho phép anh lên giường ngủ rồi á!"

Vốn dĩ anh nghĩ Lâm Tri Ngải bệnh rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ chung giường với cô được!


Ai ngờ Lâm Tri Ngải cứ khăng khăng anh phải ngủ trên một chiếc giường bệnh khác, chuyện này cũng khiến Tống Chu Thành vô cùng tức giận.

Chỉ vì tưởng rằng dù Lâm Tri Ngải cảm lạnh cũng không chịu ngủ cùng với anh.

Lâm Tri Ngải gật đầu, bàn tay ôm lấy Tống Chu Thành dùng lực hơn.

Mấy ngày trước cô không để Tống Chu Thành lên giường là vì giận dỗi anh thôi.

Thế nhưng hôm nay biểu hiện của Tống Chu Thành rất tốt, khiến cho cô không còn giận nữa.

Hihi, mà xả hết lên người Vương Cảnh Văn rồi.

Ai bảo cậu ta tính kế cô một cách trắng trợn như vậy chứ!

Phải nói một điều rằng đến mùa đông, cơ thể của Tống Chu Thành hệt như một lò sưởi vậy.

Chỉ cần ở cạnh Tống Chu Thành, cô hoàn toàn không cần phải lo bị cảm lạnh.

Lâm Tri Ngải xuất viện từ sáng sớm, Vương Cảnh Văn thì vẫn còn ra sức gào thét ở trong phòng bệnh: "Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà, ở đây có ma, tôi không muốn ở lại đây đâu!"

Vương Cảnh Văn hai hôm liên tiếp không được ngủ ngon giấc, bọng mắt cũng xuất hiện quầng thâm, thế nhưng sốt cao lại khiến cho mặt của cậu ta đỏ bừng lên, cả người cậu ta trông hệt như phát điên lên vậy.

Ngay cả Vương Cảnh Phi cũng không dám tiến đến gần Vương Cảnh Văn, chỉ đành đứng ở bên ngoài khẽ tiếng khuyên nhủ: "Anh, bệnh của anh vẫn chưa khỏi, anh không thể về được."

Đôi mắt Vương Cảnh Văn trở nên hung hãn, cầm lấy chiếc gối vứt về phía Vương Cảnh Phi: "Có phải em muốn hại chết anh không, ở đây có ma, em còn cho anh ở đây khám bệnh!"

Triệu Dực Thạch ở bên cạnh dùng một tay bắt lấy chiếc gối, kéo Vương Cảnh Phi ra phía sau lưng, cau mày, trầm giọng nói: "Tối hôm qua không phải em ngủ cùng anh đấy à, sao em không thấy ma. Anh đừng có tự mình hù mình nữa!"

Dứt lời, Triệu Dực Thạch sờ lên cổ của mình, bản thân mình vì chăm sóc cho Vương Cảnh Văn mà ngủ lệch cổ khỏi gối còn chẳng nói gì, tính tình của Vương Cảnh Văn này cũng nóng nảy quá!

Vương Cảnh Văn đứng ở trên giường bệnh, điên cuồng múa máy tay chân, có thể là do phạm vi quá lớn, mà vệt màu vàng nhạt kia bỗng lộ ra trước mắt tất cả mọi người.

Vương Cảnh Phi cũng ngơ ngác, anh trai của mình sao lại trở thành bộ dạng thế này. Triệu Dực Thạch vội xoay người Vương Cảnh Phi lại, tránh đi cảnh tượng khó mà chịu nổi kia của Vương Cảnh Văn.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều im lặng, Vương Cảnh Văn cũng đưa mắt nhìn xuống bên dưới mình, kí ức tối hôm qua dần dần ùa về, gương mặt cậu ta bỗng chốc bừng đỏ, nhanh chóng kéo lấy tấm chăn quấn mình lại.

Giọng nói run rẩy: "Anh... Anh có thể không về nhà, thế nhưng anh muốn chuyển viện, anh không muốn khám bệnh ở bệnh viện này!"

Nhìn thấy Vương Cảnh Văn quay lưng lại với mình, Triệu Dực Thạch thở dài: "Được, không thành vấn đề, lát nữa em giúp anh làm giấy tờ chuyển viện."

Ở bên ngoài trời đang nổi tuyết lớn, lắm lúc sẽ có một đợt gió lạnh thổi đến, Bên trong nhà thì lò sưởi đang cháy rừng rực, làm cho cơ thể con người ta dần ấm lên.


Tống Chu Thành tắm rửa từ rất sớm, Lâm Tri Ngải cũng biết được ý của Tống Chu Thành, đỏ mặt ngồi ở trên giường đợi anh.

Cùng với cơ thể Tống Chu Thành đang kề sát, Lâm Tri Ngải chỉ cảm thấy tim của mình đập lên từng hồi mạnh mẽ, nỗi hoảng sợ từ trong tim lan ra toàn cơ thể. Gương mặt của Lâm Tri Ngải bỗng chốc trắng bệch.

Tống Chu Thành lúc bắt đầu đã chú ý đến sự khác thường của Lâm Tri Ngải, anh bắt lấy cánh tay của Lâm Tri Ngải và vội hỏi: "Em sao vậy? Có phải chỗ nào không khoẻ không?"

Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Không sao, để em nghỉ ngơi một lát là được."

Cùng với bàn tay của Tống Chu Thành chầm chậm thả ra, Lâm Tri Ngải mới cảm thấy nhịp tim của cô cũng dần trở lại bình thường.

Lâm Tri Ngải mới hiểu ra, sự khó chịu lúc nãy là lời cảnh cáo của cô ngốc dành cho cô.

Cô ngốc có thể cho phép bản thân sử dụng cơ thể của cô ấy, thế nhưng lại kháng cự cô dùng cơ thể của cô ấy làm những chuyện đó.

Lâm Tri Ngải ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, bỗng tủi thân đến lạ, bất giác đỏ hoe đôi mắt: "Tống Chu Thành, xin lỗi."

Tống Chu Thành xoa đầu cô, khẽ cười: “Không sao đâu, anh cũng đâu phải nhất quyết phải làm chuyện đó, anh có thể đợi em."

Nước mắt của Lâm Tri Ngải chợt không ngừng tuôn ra: "Vậy nếu phải để anh đợi cả đời thì sao?"

Tống Chu Thành trước hết là ngơ ngác, sau đó mới nhún vai, nở nụ cười như chẳng có gì to tát: "Chẳng sao, cùng lắm chúng ta tìm con nuôi."

Nói xong, Tống Chu Thành lại bổ sung thêm: "Nếu như ba hối thúc em sinh con, em cứ bảo là anh không được!"

Anh lấy lý do cho ba anh bồng cháu để ông đồng ý cho anh quay về ngủ mỗi ngày. Thời gian lâu dần, ba anh chắc chắn sẽ hối thúc Lâm Tri Ngải.

Nghe Tống Chu Thành nói vậy, Lâm Tri Ngải phụt cười thành tiếng: "Anh thật sự chấp nhận việc cả đời này không có con sao?"

Tống Chu Thành khẽ mím môi, nghiêm túc nói: "Thật sự không ổn nữa thì chúng ta có thể bảo ba lấy thêm một người vợ nữa, để ông ấy sinh một người thừa kế mới."

Lâm Tri Ngải bỗng ngơ ngác, nước mắt không ngừng rơi ra, tự tìm cho mình một người mẹ kế, Tống Chu Thành chắc là người đầu tiên từ xưa đến giờ đấy.

Nhưng chẳng qua bao lâu, trong lòng Lâm Tri Ngải lại cảm thấy vô cùng bất an: "Tống Chu Thành, nếu sau này em không còn là em nữa, anh có nhận ra ngay ánh nhìn đầu tiên không?"

Cơ thể này là của cô ngốc, bản thân cô nói không chừng có thể quay về bất cứ lúc nào. Cũng không biết bản thân mình sau khi rời đi sẽ đến đâu, Tống Chu Thành có phát hiện ra cô đã biến mất không.

Tống Chu Thành chớp chớp mắt, cũng không biết nên làm gì: "Sao em lại hỏi như vậy, em chính là em mà, sao em lại không phải là em được."

Lâm Tri Ngải vừa nghe thế đã biết Tống Chu Thành vẫn chưa hiểu được ý của cô, cô chợt trừng mắt nhìn Chu Thành, tức tối nói: "Em không quan tâm, sau này nếu như anh không nhận ra em, em có làm ma cũng sẽ không tha cho anh đâu!"

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải quay lưng lại với mình, Tống Chu Thành gãi đầu, gương mặt khó hiểu, cũng không biết mình lại chọc giận tiểu tổ tông này ở điểm nào nữa rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi