Tống Chu Thành vốn dĩ muốn tìm Tống Trạch nói chuyện quần áo mùa đông cho các binh sĩ, đột nhiên lại bắt gặp Lâm Chính Hồng bước ra từ cửa thư phòng.
Lâm Chính Hồng gật đầu mỉm cười với Tống Chu Thành trước: "A Thành đến rồi à, tìm ba con có việc sao?"
Tống Chu Thành mặt không chút biểu cảm, ngữ khí bình thản, anh "ừm" một tiếng đơn giản với Lâm Chính Hồng.
Sau khi Lâm Chính Hồng rời khỏi, Tống Chu Thành nhanh chóng bước vào trong thư phòng và hỏi Tống Trạch: "Ông già, Lâm Chính Hồng tìm ba làm gì vậy?"
Tống Trạch vẫn còn đang xử lý công văn ở trước bàn, ông ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, chau mày nói: "Mấy ngày trước bọn ba đã bình ổn xong phía Tây Bắc, Lâm Chính Hồng muốn hợp tác với chúng ta làm ăn kinh doanh ở vùng Tây Bắc."
"Bên phía Tây Bắc có rất nhiều bò cừu, còn có đông trùng hạ thảo, nếu như Lâm Chính Hồng thích cái này vậy thì những thương nhân khác chắc chắn cũng sẽ thích lắm!" Tống Chu Thành nhướng cao một bên mày, dường như anh tìm ra được cách để giải quyết quần áo mùa đông này cho các chiến sĩ rồi.
Việc đầu tiên của Tống Chu Thành khi đến quân doanh là tìm đến Triệu Dực Thạch và Ngụy Quân Vũ, anh cười lớn: "Tôi muốn làm một việc lớn, các cậu có muốn làm cùng tôi không?"
Triệu Dực Thạch nhướng cao mày, hỏi anh: "Anh muốn là việc lớn gì?"
Thật ra cậu ấy muốn nói câu này hơn: "Anh thì có thể làm được việc gì lớn chứ!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Nguỵ Ngạo Vũ đang đi về phía bọn họ, hất cằm lên, cười đắc ý: "Cái này vẫn chưa thể nói được, đợi đến tối các cậu đến nhà tôi, tôi sẽ nói cho các cậu nghe."
Trong quân doanh nhiều người tạp nham, khó tránh việc sẽ bị lộ chuyện ra ngoài, đến lúc đó chuyện chưa thành mà ba của anh đã phát hiện rồi thì chết toi.
Triệu Dực Thạch và Ngụy Quân Vũ nhìn nhau nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ mà gật đầu. Đợi đến tối sau khi huấn luyện xong, bọn họ vẫn đi theo Tống Chu Thành về Như Ý Uyển.
Triệu Dực Thạch ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng đá, mở lời nói trước: "Có chuyện gì anh mau nói đi, em còn muốn về nhà sớm chút với vợ em nữa!"
Tống Chu Thành khẽ gật đầu, gương mặt nghiêm túc: "Chẳng phải mùa đông đến rồi sao, tôi muốn chuẩn bị ít áo bông cho các binh sĩ."
Nghe đến áo bông Triệu Dực Thạch trợn trắng mắt: “Em cũng đang nghĩ đến đây, cơ mà anh có tiền không?"
Từ lần trước sau khi nhìn thấy chiếc áo dầu gai của các chiến sĩ, cậu ấy vẫn luôn muốn giúp các binh sĩ chuẩn bị áo bông, thế nhưng đây là chuyện của cả trăm ngàn chiếc áo bông, cậu ấy tìm đâu nhiều tiền đến vậy!
Tống Chu Thành chợt nảy lên một ý: "Mấy hôm trước chẳng phải chúng ta đã bình ổn phía Tây Bắc rồi sao? Các thương nhân đều muốn ăn miếng bánh to này, chúng ta có thể lấy điều đó làm lý do, khiến cho thương nhân quyên tiền."
Nguỵ Quân Vũ gật đầu trước: "Cái này đúng là một cách hay, cơ mà chúng ta phải lấy danh nghĩa gì để mà tập hợp thương nhân đây. Nếu nói là quyên góp thì chắc chắn có rất nhiều người không đồng ý đến."
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Triệu Dực Thạch, cười hí hửng: "Chuyện này chẳng phải còn tôi và Triệu Dực Thạch sao, Thương hội Thành Đô chia ra làm hai phe lớn, chúng ta là con rể của nhà họ Lâm và nhà họ Vương, mời bọn họ đến ăn bữa cơm không quá đáng đâu ha!"
"Anh muốn em lừa ba vợ em à!" Ánh mắt cậu ấy nhìn Tống Chu Thành đột nhiên mang theo đôi phần chê trách.
Nhưng Tống Chu Thành lại nghiêm túc trả lời: "Cái này không gọi là lừa, chúng ta chỉ đơn thuần tổ chức một buổi ăn cơm. Hơn nữa, chúng ta cũng phát thiệp mời mà!"
Triệu Dực Thạch cúi đầu suy nghĩ lúc lâu: "Em cảm thấy em nên quay về thương lượng với Cảnh Phi trước đã."
Vợ của cậu ấy dạo gần đây tính tình nóng nảy, nếu như giấu cô ấy làm ra chuyện lớn thế này thì quay về cứ cho là không bị đánh cũng không tránh được việc bị mắng một trận.
Tống Chu Thành bất giác chau mày: "Cậu nói với vợ của cậu, ngộ nhỡ em ấy tiết lộ tin tức ra cho nhà họ Vương thì sao!"
Triệu Dực Thạch đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang nằm trên chiếc ghế lật đật, nhìn bọn họ không chớp mắt, bèn bật cười: "Thế Lâm Tri Ngải nghe chúng ta nói chuyện rõ ràng từ đầu đến đuôi như thế, anh không sợ chị ấy nói với nhà họ Lâm sao!"
Tống Chu Thành lắc đầu: "Tri Ngải khác, quan hệ giữa em ấy và nhà họ Lâm không tốt."
"Thế quan hệ của Cảnh Phi và nhà họ Vương cũng không tốt mà!" Triệu Dực Thạch tức đến đỏ cả mặt, xém chút thì mắng ầm lên. Tống Chu Thành hai mặt một cách lộ liễu như thế có coi được không chứ!
Tống Chu Thành nhíu chặt mày: "Nhưng giữa Vương Cảnh Phi và Vương Cảnh Văn thì tốt đấy!"
Triệu Dực Thạch vốn dĩ còn định nói thêm gì đó, thế nhưng một cơn đau vừa quen thuộc vừa lạ lẫm truyền đến từ sau gáy, Triệu Dực Thạch xuôi theo chiếc ghế đẩu đá trượt ngã xuống đất, để lộ ra Lâm Tri Ngải đang đứng ở phía sau.
Lâm Tri Ngải từ từ thu nắm đấm của mình lại, bĩu môi: "Các anh nói thêm một lúc nữa thì trời tối mất, mau đi phát thiệp mời thì hơn!"
Cũng tại Triệu Dực Thạch lớn tiếng quá làm đầu của cô đau hết cả lên. Nhưng không thể không nói, từ sau lần đánh ngất Triệu Dực Thạch trong bệnh viện, kỹ thuật dùng cạnh tay đánh ngất người khác của cô càng lúc càng thành thục.
Khoé môi của Tống Chu Thành bất giác giật lên, chỉ đành cười gượng nói với Ngụy Quân Vũ: "Ngày mai vừa hay đến lượt chúng ta thay phiên nhau nghỉ, hay là bây giờ chúng ta đi phát thiệp mời luôn đi?"
Nguỵ Quân Vũ bất giác sờ lên cổ của mình, rồi chỉ tay vào Triệu Dực Thạch và hỏi anh: "Thế cậu ấy tính sao!"
Tống Chu Thành còn chưa trả lời thì Lâm Tri Ngải đã cầm ra một sợi dây thừng, khoé môi còn lộ ra một nét cười nham hiểm: "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc thì gió xuân thổi về chúng lại mọc."
Tống Chu Thành và Ngụy Quân Vũ ngạc nhiên đôi mắt mở to như hạt hạch đào vậy, hớt hải tiến lên một bước, chắn trước mặt Triệu Dực Thạch, lớn tiếng hét lên: "Em muốn làm gì!"
Triệu Dực Thạch chẳng qua cũng chỉ là lấy con gái của nhà họ Vương thôi, tội cũng không đến mức phải chết chứ!
Lâm Tri Ngải chê trách trợn trắng mắt: "Các anh đang nghĩ cái gì vậy, tôi nói là phải trói cậu ta lại. Nhỡ đâu nửa đường tỉnh dậy, trốn về tiết lộ thông tin cho nhà họ Vương thì làm sao!"
Tống Chu Thành và Nguỵ Quân Vũ nhìn nhau rồi cười gượng, đồng thanh nói: "Hay là chúng ta đi phát thiệp trước đã đi!"
Tống Chu Thành và Ngụy Quân Vũ hẹn các thương nhân đến quán rượu Gia Hoà, thời gian là buổi trưa ngày chủ nhật. Lý do là buổi gặp mặt của Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch.
Dù sao thì lúc bọn họ kết hôn, đa số đều mời các sĩ quan quân đội, có rất nhiều thương gia vẫn chưa gặp mặt lần nào.
Vương Cảnh Văn là người đến cuối cùng, nhìn thấy quán rượu Gia Hoà đã ngồi đầy ắp người, trong lòng bỗng có một cảm giác gì đó không được tốt lắm, chỉ đành quay người khẽ hỏi tên đầy tớ ở phía sau lưng: "Bên tiểu thư đã trả lời chưa? Sao đột nhiên Triệu Dực Thạch lại mời nhiều thương nhân tập hợp đến vậy."
Tên đầy tớ lắc đầu: "Tiểu thư nói tối hôm qua Triệu Dực Thạch ngủ lại ở nhà họ Tống, cả buổi tối đều không về, cô ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa."
Dứt lời, tên đầy tớ cẩn thận dè dặt nhìn Vương Cảnh Văn, bộ dạng như thể có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, vẫn là Vương Cảnh Văn phát hiện tên này không bình thường nên mới trầm giọng nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng!"
Tên đầy tớ cúi thấp đầu, đang cố sắp xếp lại câu từ: "Chuyện bệnh viện có ma tôi đã điều tra rõ ràng rồi, hình như là do phu nhân của Tống Chu Thành đang giở trò, Tống Chu Thành còn cố ý mua chuộc bệnh viện, bảo bọn họ giữ bí mật."
Nhớ lại cảnh tượng khó xử kia ở trong phòng bệnh, nắm đấm trong tay của Vương Cảnh Văn bất giác siết chặt, gương mặt tức tối đến đỏ bừng. Sau này cậu ta nhất định sẽ khiến cho Lâm Tri Ngải phải trả giá đắt, đặt gương mặt của cô xuống đất mà chà xát!
Tống Chu Thành ngồi ở trong góc, bên cạnh còn có Nguỵ Quân Vũ và Đại Tráng.
Đại Tráng là do anh cố tình mời đến để trấn áp hiện trường, chỉ nhìn mỗi thân hình vạm vỡ chắc khỏe của Đại Tráng đứng ở đó thôi cũng có thể khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.
Nhìn thấy đại sảnh ngồi cũng kha khá người rồi, Tống Chu Thành mới để Đại Tráng đi lên đầu.
Đầu tiên anh giơ tay lên để tỏ ý bảo mọi người im lặng, sau đó mới ho khụ một tiếng, trầm giọng nói: "Thiết nghĩ mọi người cũng đang tò mò tại sao chúng tôi lại mời mọi người ăn cơm rồi nhỉ!"
Mọi người đưa mắt nhìn ngó xung quanh rồi nhìn nhau, đều vô cùng tò mò rốt cuộc Tống Chu Thành đang muốn làm gì.
Vẫn là Lâm Chính Hồng mở lời trước, bật cười nói với Tống Chu Thành: "Con có chuyện gì cứ nói thẳng đi!"
Tống Chu Thành khi phát thiệp cho ông ta chỉ nhắc đến có chuyện muốn thương lượng, gặp mặt tại quán rượu Gia Hoà. Trong lòng Lâm Chính Hồng cũng thấp thỏm không yên, thế nhưng cũng không dám vắng mặt.
Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đang đặt ở trên người Tống Chu Thành, Ngụy Quân Vũ dẫn hai người đi đến cửa của quán rượu Gia Hoà rồi âm thầm đóng cửa, đề phòng có người nửa đường muốn chuồn đi.
Nhìn thấy cánh cửa lớn đã đóng chặt, khoé môi của Tống Chu Thành hiện lên một nụ cười: "Chẳng phải mùa đông sắp đến rồi sao, quần áo của các binh sĩ bên trong quân doanh vẫn chưa có nên muốn mọi người quyên góp một chút."
Cùng với lời nói vừa dứt của Tống Chu Thành, đại sảnh cũng theo đó mà xôn xao, có vài thương nhân chú ý đến cánh cửa lớn đã được đóng lại, cùng với hai người đứng canh trước cửa, bọn họ lần lượt chỉ tay vào mũi Tống Chu Thành mà mắng: "Cậu có ý gì đây hả, cướp tiền trắng trợn thế sao!"
Tống Chu Thành bật cười với mấy người bọn họ: "Chúng tôi cũng không phải là lấy tiền của mấy người không. Mấy hôm trước không phải là phía Tây Bắc vừa được bình ổn sao, tôi biết có rất nhiều người muốn đến đó để kinh doanh da lông, người quyên góp nhiều nhất sẽ được quân đội hộ tống."
Việc kinh doanh của Lâm Chính Hồng có thể được làm lớn như vậy, nguyên nhân lớn nhất đó chính là đội buôn của ông ta được núp dưới cái tên nhà họ Tống, có lúc còn dùng binh sĩ riêng của Tống Trạch mở đường cho mình.
Nghe thấy hai chữ "Tây Bắc" Lâm Chính Hồng chợt chau mày, bỗng có chút chột dạ.
Hôm trước ông ta vừa mới tìm đến Tống Trạch nói về việc mình muốn đến Tây Bắc để kinh doanh.
Vậy mà bây giờ Tống Chu Thành lại lấy Tây Bắc ra đấu giá, ý gì đây chứ!
Nhưng mọi người đều không có nói gì, bây giờ ông ta cũng rất khó để nói ra ý kiến của mình.
Lâm Chính Hồng chỉ đành ra sức dùng ánh mắt ra ám hiệu với Tống Chu Thành, tỏ ý muốn anh dừng lại đúng lúc.
Như thế nào đi nữa ông ta cũng là ba vợ của anh, phù sa không chảy ruộng ngoài chứ!
Tống Chu Thành thẳng thừng ngó lơ ánh mắt của Lâm Chính Hồng và tiếp tục cười nói với mọi người: "Sao nào, các vị đã suy nghĩ kỹ càng hết chưa?"
Bạch Cương đứng ở giữa bèn bật cười với Tống Chu Thành: "Chuyện tốt thế này tôi không tham gia đâu, tôi vẫn là nên từ bỏ mối làm ăn ở Tây Bắc vậy!"
Địa bàn ở Tây Bắc quá lớn, cho dù ông ta giành được thì một mình ông ta cũng ăn không nổi, hà cớ gì phải tự chuốc phiền phức vào người!
Nụ cười trên mặt của Tống Chu Thành bỗng nhiên khoái chí hơn: "Vừa nãy tôi quên nói, cho dù không tham gia vụ làm ăn ở phía Tây Bắc, vậy thì cũng phải vì quân đội quyên một ngàn đồng bạc."
Khi phát thiệp anh đã xem qua rồi, một ngàn đồng bạc tuy nhiều nhưng đám người này thì họ vẫn có thể nôn ra được.
Nụ cười trên mặt của Bạch Cương không giữ được nữa, bèn thẳng thừng nghiến răng nói với Tống Chu Thành: "Sao nào, cậu muốn đóng cửa cướp tiền đó sao? Tôi không có đấy, cậu có thể làm gì được tôi!"
Tống Chu Thành lập tức quăng cho Đại Tráng ở bên cạnh một ánh mắt, tỏ ý đến lượt cậu ấy ra mặt rồi.
Đại Tráng chau mày, có chút kháng cự: "Như vậy không tốt đâu!"
Tống Chu Thành vỗ vào vai Đại Tráng, trầm giọng nói: "Cậu có còn muốn vì các anh em kiếm thêm quần áo mùa đông không, yên tâm đi, có chuyện gì tôi gánh cho."
Nghe thấy ba chữ "quần áo mùa đông", Đại Tráng bèn cắn răng, lùi chân về sau lấy đà rồi xông thẳng đến trước mặt Bạch Cương, cậu cầm lấy hai tay của Bạch Cương giơ lên đỉnh đầu rồi quay ông ta vòng vòng.
Đại sảnh đột ngột vang lên tiếng cầu cứu của Bạch Cương: "Tha cho tôi đi, tôi quyên góp là được chứ gì!" So với mạng của mình thì một ngàn đồng bạc đó nhỏ bé vô cùng.
Nghe Bạch Cương nói thế, Đại Tráng mới dừng lại rồi vứt Bạch Cương ra phía đối diện, một đường con pa-ra-bôn tuyệt đẹp cùng với tiếng đáp đất thảm thiết của Bạch Cương.
Còn Tống Chu Thành thì thở dài với mọi người: "Thật ra thì tôi cũng không muốn động võ với mọi người làm gì, ai bảo mọi người không nghe lời chứ!"
Dứt câu, Tống Chu Thành còn lấy ra khẩu súng ở sau lưng, cầm trên tay chơi đùa, lắm lúc lại giơ lên tư thế ngắm bắn với mọi người, làm cho mọi người bên dưới vô cùng sợ hãi.
Ba của Vương Cảnh Văn, Vương Hạo sực nảy ra một ý, vội đi đến trước mặt của Lâm Chính Hồng và thở dài nói với ông ta: "Chủ tịch Lâm, ngài là người mọi người tin cậy đó, ngài nói xem bây giờ phải làm thế nào!"
Vương Hạo nói xong thì dẫn theo sự đồng thuận của mọi người.
"Đúng đó, Lâm Chính Hồng, ngài là chủ tịch của thương hội chúng ta, ngài phải chủ trì công đạo cho chúng tôi!"
"Không phải Tống Chu Thành là con rể của ông sao, ông mau dạy dỗ con rể của ông đi chứ!"
"Nhà tôi còn có việc, tôi còn phải về nhà gấp nữa! Chuyện này ông không xử lý được, lần sau bầu cử đừng hòng chúng tôi bầu ông lấy một phiếu nào..."
Lâm Chính Hồng bị mọi người vây quanh tiến thoái lưỡng nan, lúc này dù ông ta nói thế nào, làm thế nào cũng sẽ đắc tội với người khác.
Nhưng nghe thấy có người nói lần bầu cử tiếp theo không bầu phiếu cho mình, Lâm Chính Hồng chỉ đành quay người, cố nén nỗi sợ hãi, giọng nói run rẩy nói với Tống Chu Thành: "Mọi người đi ra ngoài cũng chẳng mang bao nhiêu tiền hết."
Tống Chu Thành huơ huơ tay tỏ ý chẳng có gì quan trọng: "Chả sao cả, mọi người có thể nhờ người ở của mình quay về nhà lấy, dù sao thì hôm nay tôi rảnh lắm."
Cảm thấy ở phía sau có người đẩy mình, Lâm Chính Hồng chỉ có thể cắn răng và tiếp tục nói: "Mọi người làm ăn cũng không dễ dàng gì, nhất thời thật sự không lấy ra được nhiều tiền như thế."
Tống Chu Thành chợt bật cười khoái chí hơn: "Không có tiền thì có thể viết giấy nợ, đến lúc đó chúng tôi sẽ siết đồ."
Trông thấy Lâm Chính Hồng vẫn còn muốn nói gì đó, Đại Tráng ở bên cạnh vội chau mày: "Anh phí lời với ông ta làm gì!"
Đại Tráng nói xong thì vội đi đến trước mặt Lâm Chính Hồng và nhấc ông ta lên vứt ra ngoài.
Lâm Chính Hồng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất thật mạnh, ngã xuống cùng với ông ta còn có lòng tự tôn chủ tịch Thương hội nữa.
Tống Chu Thành còn ở bên cạnh có muốn ngăn cũng không kịp, thấy Đại Tráng vẫn còn muốn nhấc Lâm Chính Hồng lên nữa, Tống Chu Thành nhanh chóng tiến lên một bước giữ tay của Đại Tráng lại: "Cho ông ta một bài học là được, chúng ta xem thử xem có còn người nào phản đối nữa không."
Cùng với ánh mắt đảo nhìn quanh của Đại Tráng, những thương nhân bị nhìn trúng liên tục lùi về sau, nhanh chóng lắc đầu. Ngay cả ba vợ của mình còn chẳng nể nang thì đối với bọn họ sẽ càng mạnh tay hơn.