CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

“Anh không sao chứ?” Lâu Anh lẩm bẩm một tiếng, rõ ràng là quá xấu hổ, nhưng lại cố gắng làm như không có việc gì.

Lúc này cô còn đang co rút trong lòng ngực anh, hai tay anh ôm ngang eo không cho cô rời đi.

“Là do ai gây ra chuyện này?” Hạ Thanh Xuyên oán hận nói, rồi cắn vào vành tai của cô.

“Anh buông em ra đi!” Lâu Anh cãi lại vì bản thân mình.

“Hiện tại cái gì còn thiếu anh, một ngày nào đó anh sẽ đòi lại.” Lời nói của anh chứa đầy oán hận.

Lâu Anh im lặng, không thèm đế ý anh.

*

Trên mạng đã nháo nhào, ý tứ của Hạ Thanh Xuyên đã quá rõ ràng, còn kết hợp với lúc trước nữa.

Ngay từ đầu anh ấy đã nói giúp Lâu Anh lúc đó còn chưa quay phim, sau đó anh ấy còn giúp cô vài lần, giống như sự quan tâm của anh dành cho cô khi hai người tham gia chương trình tập kỹ, và cả chuyện anh đăng Weibo, anh ấy còn làm anh hùng cứu mỹ nhân trong roadshow sau đó, mặc trang phục cặp đôi cùng màu, thực hư ảnh hẹn hò…… Hôm nay còn đăng Weibo.

Bao nhiêu chứng cứ bày trước mặt như vậy, nếu hai người không có một chút ái muội gì, trừ khi bọn họ bị mù.

Đặc biệt là so với tác phong trước đây của anh ấy, khi đó anh ấy hận không thể cách xa scandal ba mét, có một chút manh mối nào cũng sẽ bị bóp tắt.

Bây giờ, scandal đã lan truyền lâu như vậy vẫn chưa thấy anh ấy ra mặt làm sáng tỏ, có rất nhiều fans lâu năm đã có dự cảm rằng lần này anh ấy có khả năng là sự thật.

Những scandal trên mạng đã truyền đến tai Lâu Minh, cuối cùng, hiếm thấy anh không ngăn cản, chỉ là đừng để người khác tung tin đồn không tốt cho Lâu Anh.

Hạ Thanh Xuyên bắt lấy Lâu Anh trêu một lát, rồi anh quyết định tìm chuyện gì đó để làm.

Nguyên nhân là anh sợ nếu tiếp trêu cô như vậy sẽ xảy ra chuyện.

“Gần đây Tào đạo có ra một bộ phim, em đã xem chưa?” Hạ Thanh Xuyên lấy điều khiển từ xa trong ngăn kéo ra, mở TV chưa từng sử dụng lên.

Cũng may, chất lượng của TV được bảo đảm, không có đình công vì không sử dụng hàng năm.

“Còn chưa xem, nghe nói đánh giá rất tốt.”

Đạo diễn Tào Duyên, quay phim truyền hình đã lâu, mấy năm trước giới giải trí hỗn loạn, ai cũng làm những bộ phim truyền hình ba xu vì tiền, mấy năm nay đỡ hơn, người xem cũng có thẩm mỹ riêng, ông ấy mới trổ hết tài năng giữa đám đông.

“Anh đã mời ông ấy quay phim《 Cờ 》, hiện tại công việc chuẩn bị đã gần xong, có thể khởi động máy sau Tết Nguyên Tiêu.” Hạ Thanh Xuyên điều khiển TV sang bộ phim truyền hình 《 Đại Oan Lục 》 mà anh mới nói.

《 Đại Oan Lục 》 chính là một vụ án bị chôn vùi sự thật, cuối cùng nó được người ta lật lại và điều tra rõ một lần nữa sau mười năm, trong quá trình lật lại vụ án, đương nhiên sẽ liên lụy đến thế lực khắp nơi, có giúp đỡ, cũng có cản trở, nó được kết hợp các chiến thuật vì hòa bình và giải quyết tội phạm.

Câu chuyện thăng trầm, xúc động lòng người, logic hợp lý, có sức hấp dẫn, nghiên cứu kỹ càng, ngay từ khi phát sóng đã nhận được rất nhiều sự khen ngợi.

Hạ Thanh Xuyên mời ông ấy quay 《 Cờ 》, chắc chắn có thể đạt được kết quả mong muốn.

“Quá nhanh!”

“Nhanh sao?” Hạ Thanh Xuyên mỉm cười, “Tào đạo có đội ngũ riêng, họ đã hợp tác quen rồi.”

“Hơn nữa, không phải diễn viên nào cũng có thể rảnh rỗi như chúng ta.”

Ngoài 《 Họa Quốc 》, hai người hoàn toàn không ra tác phẩm gì trong sáu tháng cuối năm, sau một tháng nghỉ phép, căn bản không thể giao cho người khác.

Đối với mức độ nổi tiếng của họ, mỗi một phút đều là tiền! Công ty kinh tế chỉ hận bọn họ không thể buôn bán 24 giờ, nỗ lực kiếm tiền.

“Đây là bộ phim truyền hình thứ hai của anh!” Lâu Anh nhớ rất rõ các tác phẩm của anh.

“Đây cũng là bộ phim truyền hình thứ hai của em.”

“Chúng ta đây thật sự là có duyên.” Lâu Anh thuận miệng cảm thán một câu.

Hạ Thanh Xuyên nghe thấy cô nói hai từ “Có duyên”, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình, “Nếu không có duyên.” Bằng không, làm sao anh có thể thích cô được.

Hai người vừa nói chuyện vừa xem TV trên ghế so pha, thảo luận cốt truyện một lát, rồi lại thảo luận kỹ thuật quay phim của Tào đạo một lát, một lát nữa lại thảo luận về cảnh quay tiếp theo của họ, thời gian cứ như vậy trôi qua.

Hạ Thanh Xuyên nghĩ đến cô sẽ về nhà vào buổi tối, nên anh đã chuẩn bị bữa tối trước một tiếng.

Anh không cần sự giúp đỡ của Lâu Anh, nên đã kêu cô tiếp tục xem TV.

Tuy nhiên, không có anh, một người xem sẽ không thú vị.

Lâu Anh xỏ chân vào dép lê của anh rồi đi đến cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông vốn cao qúy vô song lúc này đang dính hơi thở của khói lửa.

Tuy nhiên, cho dù là nấu cơm, để anh làm chuyện này, có vẻ rất cao tay.

Nhìn một lát, Lâu Anh cuối cùng phát hiện ra trong lương tâm của cô, cảm thấy không tốt khi để anh bận rộn một mình như vậy.

“Em có thể làm gì?” Tuy rằng cô không biết nấu ăn, nhưng nếu cô xuống tay chắc sẽ ổn thôi!

Hạ Thanh Xuyên nhìn đôi tay trắng nõn và mềm mại của cô, là biết cô chưa từng làm việc nặng, sao anh nỡ nhẫn tâm để cô làm những việc này, “Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần đợi ăn thôi.”

“Nhưng mà……” Cô rất ngại khi không thể làm gì mà chỉ đợi ăn.

“Không sao đâu, anh sợ em làm vướng tay vướng chân không giúp gì.” Hạ Thanh Xuyên “Ghét bỏ” nói.

“Em không ngốc như vậy.” Cô vẫn biết rửa rau, lột tỏi.

“Ừm, em không ngốc, đó là chuyện của anh.”

“Có chuyện gì sao?” Lâu Anh nhìn anh một cách kỳ lạ.

“Nhìn thấy em trước mặt anh, anh không nhịn được sẽ phân tâm, đến lúc đó nếu thêm nhiều muối, em sẽ không thể ăn cơm tối.”

Tuy lời nói của Hạ Thanh Xuyên, có hơi quá, nhưng đó là sự thật.

Cô ở trước mặt, anh không thể không chú ý đến cô.

Lâu Anh không nói với anh nữa, cô sợ anh sẽ thật sự phân tâm, lỡ như làm bị thương tay khi cắt rau, nên cô ngừng kiên trì.

Nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế trước rồi, bây giờ làm đơn giản hơn rất nhiều, chưa đến một tiếng đã làm xong.

Không có nhiều món ăn trong bữa tối, nhưng trông nó rất phong phú.

Có cánh gà chiên, canh xương sườn nấu khoai mỡ, rau cải xanh, cá quế hấp, canh cải thảo.

Màu sắc hoàn hảo, hương thơm khắp nơi, khiến người ta cảm thấy thèm ăn.

Lâu Anh giúp dọn chén đũa lên, sau đó cầm điện thoại chụp vài tấm, còn chụp cận cảnh từng món ăn.

“Trông rất ngon.” Lâu Anh không nhịn được tán thưởng.

Trong nhà cô có một đầu bếp, cô đã ăn những món tinh xảo và ngon hơn thế này, nhưng cảm giác nó khác biệt.

Cô cảm thấy anh có thể tự mình làm ra nhiều món ăn như vậy, thật sự quá có tài giỏi.

“Vậy em nếm thử đi.”

Sau khi cùng nhau ăn mấy lần, anh cũng tìm hiểu được một chút khẩu vị của cô, thích ăn thanh đạm, không thích chua, thích đồ ăn mềm dễ nhai, không thích rau cần, thích cải thảo……

Lâu Anh không khách sáo, giơ đũa lên duỗi tay lấy cánh gà, nhẹ nhàng cắn một miếng.

“Rất ngon!” Da bên ngoài giòn, thịt bên trong lại rất mềm, hơi mặn hơn một chút so với khẩu vị của cô, nhưng rất thơm.

“Vậy sau này anh sẽ làm cho em ăn.”

Khi Lâu Anh tiếp tục chiến đấu với cánh gà, Hạ Thanh Xuyên cũng gắp một miếng thịt cá nhỏ, nhưng anh không trực tiếp bỏ vào miệng, mà anh đem thịt cá đặt vào một cái đĩa sứ đĩa, rồi cẩn thận gắp xương ra, sau đó đưa miếng thịt cá cho Lâu Anh.

Tuy rằng khi ở nhà ba mẹ cô cũng sẽ làm như vậy, nhưng Lâu Anh vẫn cảm thấy ấm áp trước hành động của anh.

“Cảm ơn Hạ lão sư.” Lâu Anh lộ ra một nụ cười hạnh phúc, tựa như một đóa hoa nhỏ đang sinh trưởng đón ánh nắng cháy bỏng.

Hạ Thanh Xuyên nghĩ, nếu anh có thể luôn nhìn thấy nụ cười của cô, muốn anh làm gì anh cũng tình nguyện.

Kế tiếp, dưới sự chăm sóc của anh, Lâu Anh đã ăn nhiều hơn.

Tuy chưa đến mức căng bụng, nhưng đây thật sự không phải là lượng đồ ăn mà một nữ diễn viên nên có, đặc biệt là cô còn ăn rất nhiều thịt.

“Nếu cứ như vậy, em sẽ không thể lên hình.” Lâu Anh “Oán giận” với Hạ Thanh Xuyên.

Hạ Thanh Xuyên tiến lên bế ngang cô, trong tay còn ước lượng, “Nhẹ như vậy, phải thêm nhiều thịt mới được.”

“Béo mười cân khi lên hình, sẽ béo thành một quả bóng.”

“Cho dù là thật, nếu em béo thành một quả bóng anh cũng thích.”

“Hừ, em không cần. Từ ngày mai em sẽ bắt đầu giảm cân.”

“Đừng lo lắng, lần đóng phim tiếp theo sẽ rất vất vả, cho dù em không muốn gầy cũng rất khó.”

Hai người náo loạn trong lát, Hạ Thanh Xuyên thu dọn và rửa chén.

Lâu Anh lấy điện thoại ra nhìn, Lâu Minh gửi một tin nhắn cho cô, hỏi khi nào cô về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi