CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Sau một ngày ra ngoài, đã đến lúc phải quay về rồi.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, cô đột nhiên cảm thấy hơi luyến tiếc.

Hạ Thanh Xuyên dọn dẹp xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Lâu Anh ngồi trên sô pha có chút rầu rĩ không vui, “Sao vậy? Ai khiến em không vui?”

Lâu Anh rối rắm nhìn anh, không biết có nên nói thẳng hay không.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Thanh Xuyên thực sự hơi lo lắng khi thấy cô không nói lời nào.

“Anh trai em vừa hỏi em khi nào thì quay về.” Lâu Anh cũng có chút phiền muộn.

Tuy rằng anh luôn trêu chọc cô, nhưng nếu xa nhau, cô vẫn luyến tiếc.

Vẻ mặt của Hạ Thanh Xuyên cứng đờ một lát, ngay sau đó trở lại bình thường, đem cô kéo vào lòng.

“Sao vậy, luyến tiếc anh sao?” Giọng điệu của anh rất xấu, giống như một người quấy rối.

Hiếm khi cô thật lòng như vậy, anh còn trêu cô, Lâu Anh tức giận đẩy anh ra, nổi giận nói: “Em không có, em sẽ quay về ngay bây giờ.”

Hạ Thanh Xuyên sao lại thật sự chịu để cô đi như vậy, vội vàng bắt lấy cô, rồi đem người ấn vào lòng một lần nữa, “Là anh luyến tiếc.”

“Anh không nỡ để em quay về, muốn thu nhỏ em lại, rồi luôn mang bên mình.”

Anh đột nhiên trở nên đứng đắn, giọng nói tràn đầy miễn cưỡng, cơn giận vừa rồi của Lâu Anh đã biến mất.

“Không phải là chúng ta không thể gặp nhau nữa, sắp tới chúng ta không phải sẽ đóng phim cùng nhau sao!”

Hai người nhờn* một lát, mặc kệ như thế nào, Lâu Anh vẫn phải về nhà.

*Nhờn(Bóng nhờn)/ 腻歪: có nghĩa là buồn chán, chán ghét, chán nản vì quá nhiều lần hoặc quá lâu, làm điều gì đó thân mật hơn giữa các cặp vợ chồng, và để nói một số điều thân mật. Theo phương ngữ miền Bắc, nó có nghĩa là cảm thấy buồn chán quá nhiều lần hoặc quá lâu. Nguồn: baike

Hạ Thanh Xuyên đưa cô xuống dưới lầu, hai người nắm tay nhau đi ra khỏi tiểu khu.

Bảo tiêu đã chờ sẳn bên xe, càng đến gần, họ càng đi chậm.

“Anh Anh.” Anh dừng bước.

Lâu Anh vừa mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thì nụ hôn của anh đã rơi xuống.

“Họ sẽ nhìn……” Thấy.

Cô còn chưa nói hết lời đã bị môi anh chặn lại.

Khoảng cách giữa hai bên không xa, cho dù Hạ Thanh Xuyên đưa lưng về phía bọn họ để chặn tầm mắt, nhưng các bảo tiêu cũng có thể đoán được họ đang làm gì.

Lâu Anh hiện tại thật sự mắc cỡ chết đi được, anh ấy đã cố ý.

Chờ sau khi Hạ Thanh Xuyên buông cô ra, Lâu Anh mới có thể tiếp tục nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Em phải đi về.” Lâu Anh phồng hai má lên và đi về phía trước, lúc nãy cô không nên luyến tiếc.

Hạ Thanh Xuyên siết chặt cố định cô bằng hai tay, không muốn cô rời đi như vậy.

“Mỗi lần anh nghĩ đến sẽ không thể gặp em trong vài ngày, anh phải hôn hai lần trước khi em rời đi mới được.” Hạ Thanh Xuyên nói lời này bằng giọng điệu vừa mất mát vừa đáng thương, rất giống một người phụ nữ bị bỏ rơi.

Được rồi, anh ấy luôn có thể tìm ra điểm yếu của cô, rồi biết lợi dụng áy náy của cô, nhưng cô vẫn ăn bộ này.

Đến cùng, thì trong mối quan hệ hẹn hò cũng giống như mối quan hệ đường dài, cô thật sự nên có trách nhiệm hơn.

Lâu Anh lập tức tức giận không được, đành phải thỏa hiệp, “Nếu anh muốn hôn, thì đừng có hôn trước mặt người khác!”

Cô không có đam mê gì đặc biệt, nhưng cô không muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của mình và bạn trai của mình.

“Vậy thì anh có thể hôn em lúc không có ai đúng không.” Hạ Thanh Xuyên cố tình hiểu sai ý của cô.

“Không, không phải……” Lâu Anh muốn sửa đúng câu nói của mình cho anh, nhưng cô chưa kịp nói, thì bị một câu của anh chặn lại.

“Lúc có ai thì không cho anh hôn, lúc không có ai cũng không cho anh hôn? Vậy khi nào anh có thể hôn?” Hạ Thanh Xuyên dùng ánh mắt lên án cô, trông cực kỳ ủy khuất.

Lâu Anh cảm thấy ngày thường cô rất thông minh, nhưng hiện tại cô có chút nói không ra lời.

“Em không có nói là anh không thể hôn, nhưng anh có thể…… Kiềm chế một chút được không.” Giọng nói của Lâu Anh càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng thấp xuống.

Cô cho rằng đầu tiên cô và anh nên nắm tay, ôm một cái, hôn trán, hôn mặt, cuối cùng mới là hôn môi, nhưng động tác của anh, vượt qua sự mong muốn của cô quá nhiều.

Hạ Thanh Xuyên nghe thấy lời nói của cô, cười khẽ, cúi người xuống bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, mặt mày trở nên tà ác, “Anh Anh, anh chưa đủ kiềm chế sao? Nếu anh không kiềm chế, em còn có thể đứng ở đây?”

Lâu Anh sững sờ tại chỗ, trong mắt hoàn toàn mất hồn, tựa như cô bị khiếp sợ trước lời nói của anh.

Hạ Thanh Xuyên còn tiếp tục nói, “Em có biết, một cô gái đi theo một người đàn ông vào chung cư là một chuyện nguy hiểm như thế nào không?”

“Hôm nay anh chỉ hôn thôi, còn chưa đủ kiềm chế sao? Hửm?”

Hạ Thanh Xuyên cảm thấy cô gái nhỏ chính là một con Tiểu bạch thỏ  không hề cảnh giác, ngoan ngoãn và đơn thuần, khó trách gia đình cô luôn lo lắng cho cô.

Lâu Anh không biết nên nói gì bây giờ, chỉ cảm thấy đầu mình lộn xộn.

Nghe những lời anh vừa nói, hành vi của anh có vẻ thật sự rất kiềm chế.

Chỉ là, cho dù cô thích đi nữa, cô cũng không thể chấp nhận chuyện lăn lên giường ngay khi mới xác định quan hệ.

“Em biết anh sẽ không.” Lời nói của Lâu Anh có hơi mơ hồ, dường như cô quá ngại ngùng và xấu hổ để mở miệng.

“Cho nên, anh chỉ muốn hôn em nhiều hơn, điều này cũng không quá đáng!”

Đề tài lại bị anh xoay về, khiến cô không có cách nào phản bác.

“Không thể ở trước mặt người khác.” Hôn thì hôn, đâu phải chưa từng hôn.

“Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Hai người lại thân mật một lát, Lâu Anh nhìn thời gian, đã nửa tiếng trôi qua.

“Em thật sự phải đi về.” Nếu cô còn ở lại, thì không chỉ anh trai cô, mà cả ba mẹ sẽ thúc giục cô.

“Nhất định phải nhớ đến anh.”

“Vậy còn anh?”

“Anh lúc nào cũng nhớ đến em.”

Lâu Anh rất vui vẻ khi nghe lời này, ngoài miệng cô cũng sẳn sàng nói thêm vài lời hay.

“Em sẽ nhớ anh.”

Mấy chục mét cuối cùng, hai người đi chậm hơn cả con ốc sên, cuối cùng vẫn đi đến đích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi