CỨ ĐỂ TÌNH YÊU RƠI TỰ DO


Đồng Duyệt đã chuẩn bị đối diện với thời tiết nóng bức, không ngờ trời lại bất ngờ đổ mưa, bất giác khiến bầu không khí trở nên se lạnh.
"Cô giáo Đồng, chúng tôi đến rồi đây." Trợ lý Phó mở cửa xe với nụ cười rất hiền hòa.
Nếu so sánh với trợ lý La hiền lành trung thực thì người này thực sự vô cùng tinh quái.

Khi gặp Đồng Duyệt ở sân bay, mặc dù vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên nhưng anh ta vẫn rất niềm nở, như mới vừa gặp cô hôm qua, hôm nay gặp lại.
Diệp Thiếu Ninh không hề che giấu cơn giận lúc này, trên đường anh chỉ thinh lặng nhìn chằm chằm sau gáy trợ lý Phó, môi mím chặt như Đảng viên cách mạng khi bị địch bắt.

Mặc cô có nói gì, anh cũng chỉ im thin thít, không chút biểu cảm, đến cả mỗi hơi thở đều tỏa ra sương lạnh.
Đồng Duyệt tự biết bản thân đuối lý nên không dám trêu ghẹo anh, chỉ biết để tay lên bụng, ngồi ngay ngắn.
Chỉ khi xe quẹo hoặc gặp đèn giao thông, cặp mắt của đồng chí Đảng viên kia mới chớp một cái, lướt từ mặt cô xuống bụng, như đang nghiên cứu, chiêm nghiệm.
"Cảm ơn!" Phù, cuối cùng cũng tới nơi, cô mỉm cười với trợ lý Phó, chân vẫn chưa đặt xuống đất.
Diệp Thiếu Ninh lạnh lùng quay sang, "Em ngồi im đó!"
Cô không dám cử động.
Anh đi xuống từ cửa bên kia, vòng qua đầu xe rồi rướn người vào xe bế xốc cô lên.

Sao phụ nữ có bầu mà nhẹ như bông thế này? Cơn giận tự động bay biến.
Đồng Duyệt tay chân khỏe, tự nhiên được người khác bế như vậy không khỏi khiến cô thấy xấu hổ, len lén nhìn anh bằng ánh mắt nài nỉ.
Diệp Thiếu Ninh như không hề hay biết.
Cô bất đắc dĩ nuốt nước bọt, ngước lên, đây không phải bệnh viện nơi Tiền Yến làm việc sao?
"Thiếu Ninh, tụi mình đến đây làm gì?" Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh không đáp, vẫn tiếp tục đi lên bậc thang, về phía thang máy.
Nhìn Đồng Duyệt có vẻ không vui, trợ lý Phó không nỡ, bèn giải thích: "Cô giáo Đồng đã bị chấn động tâm lý khi gặp sự cố trên máy bay, Diệp tổng sợ em bé bị ảnh hưởng nên cứ khám một lượt cho yên tâm."
Cô lặng lẽ đánh giá Diệp Thiếu Ninh thật nhanh bằng ánh mắt, anh vào vai người cha nhanh ghê!
Tất cả hồ sơ khám thai đã được cô chuyển tới Thượng Hải nên phải mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.
Cô đành khai báo tất tần tật mọi thứ kể từ ngày tắt kinh.


Người đàn ông kế bên cô vừa nghe vừa sa sầm mặt, gương mặt anh lúc này thật đáng sợ, bàn tay siết chặt lại.
Cô nhìn bác sĩ đến không chớp mắt.

Nếu bị bạo hành, cô sẽ kêu cứu luôn tại đây.
"Cho tôi xin họ tên người bố?" Bác sĩ kiểm tra tài liệu.
"Diệp Thiếu Ninh!" Người kia đáp rành rọt.
Đâu chỉ là "khám qua", cô bị lấy máu, xét nghiệm, điện tâm đồ, kiểm tra chức năng gan, siêu âm thai, đo vòng bụng, mặc dù bác sĩ đã nhắc đi nhắc lại tình trạng của em bé lẫn người mẹ đều rất ổn, vậy mà Diệp Thiếu Ninh vẫn nằng nặc bắt cô nằm viện hai ngày.
Vừa vào phòng bệnh, bác sĩ tâm lý không biết được anh mời từ đâu về đã tới trò chuyện với cô suốt hai tiếng, đối xử với cô không khác nào bà mẹ biết tuốt.
Đồng Duyệt dở khóc dở cười.
Phải đến chập tối phòng bệnh mới được yên tĩnh.

Cô đang ăn trái cây anh mua thì Đồng Đại Binh và Tiền Yến tới.
Đồng Duyệt không khỏi căng thẳng.
Đồng Đại Binh xoa tay, khóe miệng ông hơi giật giật, "Thiếu Ninh gọi điện cho bố, mà đến giờ bố vẫn chưa dám tin, haha, bố sắp lên chức ông ngoại thật rồi.

Tiểu Duyệt, con không được tùy hứng nữa, con phải nghĩ cho đứa bé chứ, phải sống thật tốt với Thiếu Ninh đó! Đi đâu tìm được người chồng tốt như Thiếu Ninh chứ!"
Cô không phản đối, cô bằng lòng là một chiếc lá, làm nền cho đóa hoa đỏ thẫm là Diệp Thiếu Ninh khoe sắc.
Tiền Yến có vẻ hơi giận, bà sẵng giọng nói: "Tính ra thì con đã có bầu từ đợt trường con khám sức khỏe rồi, sao không nói cho mọi người biết? Phải rồi, mẹ kế làm sao bằng mẹ đẻ, làm thế nào cũng không được con cái tin tưởng.

Tôi chẳng còn mặt mũi ở bệnh viện này nữa, ôi, cái số tôi nó khổ thế đấy!"
"Tôi là bố nó mà cũng chẳng biết gì đó thôi!" Đồng Đại Binh huých nhẹ vào người bà.
Tiền Yến bĩu môi.
Diệp Thiếu Ninh xách túi lớn túi nhỏ bước vào, anh mỉm cười, "Mới có sáu tháng mà, còn ba tháng mang thai và thời gian sau sinh nữa kia, mẹ vẫn còn cơ hội thể hiện đó!"
"Haiz, chỉ sợ Tiểu Duyệt không tin mẹ thôi!"
"Sao vậy ạ? Chẳng lẽ mẹ đã nói gì khiến Tiểu Duyệt mất đi lòng tin, hay đã làm chuyện gì khiến cô ấy buồn hoặc làm gì khiến cô ấy sợ hãi?"

Nét mặt Tiền Yến đông cứng lại, bà ngại ngùng cười trừ, "Tiểu Duyệt, mẹ con mình có chuyện gì như vậy không?"
"Mẹ nghĩ Tiểu Duyệt là người có trách nhiệm không?" Diệp Thiếu Ninh ấn vai Đồng Duyệt rồi khẽ vỗ về.
"Có chứ."
"Vậy có gì mà mẹ phải giận?"
Tiền Yến xấu hổ đến đỏ mặt.
"Chẳng phải người ta thường nói nhà ngoại là bến đỗ an toàn nhất của mỗi cô gái, vì cho dù cô ấy có làm gì thì những người thân nhất cũng sẽ bao dung, che chở và ủng hộ vô điều kiện sao! Đáng lẽ con mới là người phải tính sổ với Đồng Duyệt, đúng không?"
"Đúng, đúng vậy." Đồng Đại Binh xấu hổ giành nói.
"Bố mẹ ăn tối chưa ạ?" Đồng Duyệt mỉm cười, khéo léo chuyển đề tài.
"Ăn rồi.

Bố mẹ qua thăm Tiểu Duyệt thôi.

Mai bố mẹ lại tới.

Tiểu Duyệt, con nghỉ ngơi đi nhé." Đồng Đại Binh vội kéo Tiền Yến đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Ninh lễ phép tiễn họ xuống dưới nhà, anh còn bắt taxi cho hai người, đợi đến khi chiếc xe đi khuất mới đi lên.
Đồng Duyệt chống cằm, ngồi thẫn thờ dưới ánh đèn.

Cô đã tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ thoải mái, tóc vẫn chưa khô hẳn, hương thơm của dầu gội át đi mùi thuốc sát trùng trong phòng.
"Thực ra chúng ta có thể về nhà ở." Cô lí nhí nói.
Gió đêm thổi từ ngoài vào se lạnh, Diệp Thiếu Ninh bèn đóng cửa sổ rồi kéo cả rèm, ngồi xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, "Em lo cho bà ấy vì đó là mẹ của Ngạn Kiệt, lại còn bố em nữa, nên mới phải nín nhịn mọi người.

Trước đây là sơ suất của anh, sau này chuyện như vậy sẽ không còn xảy ra nữa.

Con cháu nên hiếu thảo và tôn trọng cha mẹ nhưng cha mẹ cũng phải ra dáng cha mẹ mới được."

"Anh nghĩ em đang trách anh à? Không đâu, thật ra em đang cảm động đấy.

Lần đầu có người bảo vệ em như vậy!" Lần đầu tiên có cảm giác bản thân được nâng niu trong lòng bàn tay, được trân trọng.
"Đàn ông không phải ngay từ nhỏ đã có thể đầu đội trời chân đạp đất.

Phải trải qua nhiều sự tôi luyện mới có thể thật sự trưởng thành.

Học sinh của em toàn thiên tài nên em mới đòi hỏi cao, không chịu chờ đợi người ta chút nào." Nhìn cái bụng bầu của cô, nghĩ lại tình cảnh của bản thân, anh thật sự tủi thân.
"Này, em thấy hơi đói." Cô toát mồ hôi lạnh, anh định thù dai đến bao giờ?
Diệp Thiếu Ninh chau mày, cô còn đang cầm một quả táo rất to kia mà? Tuy vậy, anh vẫn đang túi bánh ngọt cho cô.
Giường bệnh hơi chật, không đủ chỗ cho hai người, Đồng Duyệt cũng chẳng khách sáo, ăn uống no nê, cô liền nằm nghỉ ngơi.

Diệp Thiếu Ninh tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn bàn dịu mắt.
Đồng Duyệt thấy rất buồn ngủ, lòng cô yên ả lạ thường, trong đầu không một chút tạp niệm.
Cánh tay chui từ dưới chăn vào trong, một bàn tay nắm tay cô, một bàn tay khác run rẩy chạm lên chiếc bụng đã nhô lên.

Bàn tay cứ nâng lên lại đặt xuống, chỉ dám tiếp xúc bằng đầu ngón tay, không dám mạnh bạo, sợ đè vào em bé bên trong.
Đồng Duyệt quay sang đối diện với anh.
Chắc anh cũng mệt lắm rồi, chạy đôn chạy đáo cả ngày như vậy.

"Anh ngủ đi."
"Em đừng nói gì cả." Diệp Thiếu Ninh nhắm mắt lại.

Hai người con gái không thể rời khỏi cuộc đời anh đều đang nằm trong vòng tay anh.

Suýt chút anh đã đánh mất nhưng bây giờ đã giành lại được.

Anh mạnh tay hơn, siết chặt hơn chút nữa.
Trước đó Đồng Duyệt còn dịu dàng nhìn lên gương mặt anh, dần dần mí mắt cô bắt đầu sụp xuống.


Cô ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt thì nhận ra xung quanh hầu như không còn tiếng động, Diệp Thiếu Ninh vẫn giữ nguyên tư thế đó, mắt anh mở to.
"Mấy giờ rồi?" Anh nắm tay cô đến vã mồ hôi.
"Hơn mười hai giờ rồi."
"Sao anh chưa ngủ?"
"Anh sợ anh nhắm mắt lại thì em sẽ đi mất.

Hôm đó ở Thư Hương Hoa Viên, bọn mình cũng hòa thuận như thế này, nhưng anh vừa ra khỏi cửa em đã đi mất, còn mang cả con đi."
"Thiếu Ninh…" Giữa đêm nghe lời trách móc như mê sảng này, trái tim cô mềm yếu vô cùng.

Cô không còn thấy buồn ngủ, nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt.
"Em hứa sau này sẽ không bao giờ hành động như vậy nữa."
"Em lúc nào cũng bảo không thể tin vào anh, thực ra anh cũng không dám tin em.

Nếu em không hoàn toàn nhận thức được sai lầm của mình, những ngày sau này phải sống thế nào đây?"
Đồng Duyệt không đáp.

Phạm lỗi một lần sẽ bị trách móc mười lần, trăm lần.

Cô đã có "tiền án", e là cả đời không thể rửa sạch mất.
Không khí vẫn tiếp tục trầm lắng.
"Anh có thể ôm em không?" Đêm mùa thu mát mẻ, cô đành tung độc chiêu.

Tuy giường chật nhưng nếu hai người nằm sát nhau thì không thể ngã được.
"Chúng ta đã ly hôn, không nên ngủ cùng giường."
Nghe mà tức, cô suýt chút đã quay ngoắt đi.
Không được ngủ cùng giường nhưng lại có thể giở trò?
"Tóm lại anh muốn thế nào?" Anh không định cứ ngồi thế này đến sáng chứ?
"Anh không biết!" Anh tức tối lừ mắt với cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi