CƯA NHẦM TỔNG TÀI ĐƯỢC CHỒNG NHƯ Ý


Lúc gửi tin nhắn "Em đang nhớ anh" cho Thời Yến, Trịnh Thư Ý mang theo tâm thái vò mẻ không sợ nứt.
Dù sao cũng đã bị anh khủng bố biết bao nhiêu ảnh chụp màn hình, Trịnh Thư Ý thấy mình chẳng còn gì để giãy giụa nữa.
Hơn nữa, những lời vừa nãy đều là lời nói thật lòng, cô không hề diễn kịch.
Cô nhớ anh thật mà.
Nhưng Thời Yến lại không trả lời tin nhắn của cô.
Cho nên dù cô nói thật, Thời Yến vẫn ngượng.
Ây.
Trịnh Thư Ý cuộn mình trên sofa rồi thở dài, nhất thời không biết phải làm gì.
Tần Thời Nguyệt chờ mãi mà không thấy Trịnh Thư Ý trả lời tin nhắn lại bắt đầu giục cô.
Tần Thời Nguyệt: Chị hỏi giúp em chưa?
Tần Thời Nguyệt: Chị hỏi xem ngày mai anh ấy có rảnh không?
Lúc này Trịnh Thư Ý mới nhớ ra chuyện của Tần Thời Nguyệt.
Trịnh Thư Ý: Ừ, giờ chị đi hỏi đây.
Trịnh Thư Ý: Nhưng mà hẹn anh ấy ngày mai đi đâu?
Tần Thời Nguyệt: Xem triển lãm tranh.
Tần Thời Nguyệt: Em bảo bạn tìm cho em ba vé.
Tần Thời Nguyệt học chuyên ngành giám định nghệ thuật, tuy cô không đi học đều đặn, suýt nữa không tốt nghiệp được, nhưng cô nhóc cảm thấy đối với người ngoại đạo như Dụ Du thì cô có thể đối phó sương sương như đối phó với giáo viên là được rồi.
Ít nhất là đủ để dọa người, khiến Dụ Du cảm thấy cô là một người có tố chất nghệ thuật.
Trịnh Thư Ý tìm Dụ Du: Ngày mai anh rảnh không?
Mãi một lúc lâu mà Dụ Du vẫn chưa trả lời lại, có lẽ là anh ấy đang bận.
Trịnh Thư Ý lại không sốt ruột, ngược lại Tần Thời Nguyệt đang cầm điện thoại trong tay thấp thỏm không yên, đến mức mẹ nói chuyện với mình mà cô nhóc cũng không để ý.
Tống Nhạc Lãm đưa tay gõ gõ lên điện thoại của cô, "Sắp rớt vào điện thoại luôn rồi kìa."
"Dạ?" Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu lên, "Sao thế mẹ?"
"Mẹ đang hỏi con đấy." Tống Nhạc Lam vừa khuấy thìa vừa nói, "Ba con nói ngày mai muốn đi leo núi, con có muốn đi cùng không? Đi đi để vận động nhiều một chút, con nhìn con xem, suốt ngày hết ngồi rồi lại nằm, giữ dáng toàn nhờ ăn kiêng, thế sao được?"

"Con không đi đâu." Tần Thời Nguyệt nói, "Ai thèm đi leo núi cùng mấy ông lão chứ."
"Gì mà ông lão này ông lão nọ hả? Nói chuyện cho đàng hoàng, không có phép tắt gì hết." Tống Nhạc Lam nghe thế thì bực bội, nhưng bà không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà phát cáu, "Còn có cả bọn trẻ Tưởng Hành nữa."
"Con không đi đâu." Tần Thời Nguyệt vẫn kiên trì, "Mai con có việc rồi."
Thời Yến ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, cầm chén nhỏ múc canh, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại mang theo ý mỉa mai, "Con thì có việc gì hả?"
Bình thường Tần Thời Nguyệt đã quen với giọng điệu kiểu này của anh, cô cũng không phản bác được, mà cũng không dám hó hé gì.
Nhưng hôm nay lòng cô lại rục rịch, lại càng khó quản được cái miệng mình.
"Sao con không thể có việc chứ, con hẹn người ta đi xem triển lãm tranh."
Thời Yến cười, giọng điệu chẳng chút thân thiện.
"Thật ư? Ai mà rảnh rỗi thế, lại đi xem triển lãm tranh với con?"
Tần Thời Nguyệt có thể nhận ra hôm nay anh dường như đang rất vui, thế mà lại nói nhiều với cô như thế.
Nhưng chắc chắn cô sẽ không nói cho Thời Yến biết chuyện mình muốn đi cưa trai.
"Chị Thư Ý đấy." Tần Thời Nguyệt cố gắng nhìn thẳng vào anh, khẽ hất cằm, giọng nói mang theo ý khoe khoang, "Không được ư?"
Thời Yến không thèm để ý đến cô.
Một giây sau, Tần Thời Nguyệt nhận được tin nhắn trả lời của Trịnh Thư Ý, là ảnh chụp màn hình tin nhắn giữa chị ấy và Dụ Du.
Dụ Du: Ngày mai à? Mai tôi bận, sao thế?
Trịnh Thư Ý: À, cũng không có chuyện gì, cuối tuần mà bạn tôi vừa hay có ba vé xem triển lãm tranh, còn thiếu một người nên muốn hỏi xem anh có rảnh hay không.
Dụ Du: Xin lỗi nhé.
Trịnh Thư Ý: Không sao, không sao đâu.
Tần Thời Nguyệt đọc xong, mặt mày tiu nghỉu, trong nháy mắt không còn dáng vẻ diễu võ giương oai như vừa nãy.
Tần Thời Nguyệt: À...!vậy à.
Tần Thời Nguyệt: Vậy chị hỏi xem ngày mốt thì sao?
Trịnh Thư Ý nhíu mày, có chút rối rắm.
Hỏi tiếp thì cũng được, nhưng cô chỉ sợ Dụ Du nghĩ cô có ý gì đó với anh ấy.
Tuy trước đó hai người đã nói chuyện với nhau, cô đã nói rõ rằng mình không có ý đi xem mắt.


Nhưng hai người bạn khác giới vốn dĩ không liên lạc thường xuyên, tự dưng bây giờ lại mời người ta đi xem triển lãm tranh, chuyện này rất dễ khiến người ta suy nghĩ theo hướng khác.
Trịnh Thư Ý: Chị phải đi cùng mới được hả?
Tần Thời Nguyệt: Nếu không thì sao? Một mình em mời anh ấy, nhất định anh ấy sẽ nghĩ em bạo quá đấy.
Trịnh Thư Ý: "..."
Bây giờ em cũng có rụt rè gì đâu.
Cô suy nghĩ, thôi kệ đi, xem như làm việc tốt vì Thời Yến.
Thế là Trịnh Thư Ý lại hỏi Dụ Du lần nữa.
Trịnh Thư Ý: Vậy ngày mốt anh có rảnh không?
Dụ Du: Ngày mốt thì được.
Trịnh Thư Ý: Được, vậy hai giờ chiều ngày mốt gặp nhau ở trung tâm hội nghị và triển lãm nhé?
Dụ Du: Được.
Nhận được tin nhắn này, tâm trạng Tần Thời Nguyệt thay đổi một cái vèo, ăn mấy miếng rồi cười híp mắt, "Ngày mai con sẽ đi leo núi với ba."
Thời Yến dựa người vào ghế, khoanh tay nhìn cô.
"Không đi xem triển lãm tranh với chị Thư Ý của con nữa à?"
"Không." Tần Thời Nguyệt lắc lư cái đầu, khóe môi nở nụ cười, "Ngày mốt con sẽ đi, ngày mai con đi leo núi đã.

Lâu rồi con không gặp Tưởng Hành, không biết cậu ta có đẹp trai lên miếng nào không?"
Hoàng hôn dần buông, làn gió mang theo hương hoa hải đường vừa chớm nở ngoài vườn bay vào nhà, ngập tràn khoang mũi, làm dịu lòng người.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên một cái.
Thời Yến cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua.
Trịnh Thư Ý: Chiều mai anh rảnh không? Đi xem phim nhé?
Trịnh Thư Ý: Ngoan ngoãn.GIF

Thời Yến mím chặt môi, trả lời lại: Không đi, phải làm việc.
Vừa bị Tần Thời Nguyệt cho leo cây liền quay sang hẹn anh.
Cô xem anh là lốp xe dự phòng à.
Thời Yến quay đầu nhìn Tần Thời Nguyệt đang cắm cúi ăn cơm
Đúng là làm lốp xe dự phòng cho Tần Thời Nguyệt mà.
Anh đứng bật dậy, cầm điện thoại gõ một cái lên đầu cô nhóc.
"Cậu làm gì thế?"
Tần Thời Nguyệt ôm đầu, quay mặt sang chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thời Yến.
Cô giận lắm, nhưng chỉ dám nhỏ giọng làu bàu, "Con ăn cơm mà cũng chọc đến cậu ấy hả, đúng là...!Mẹ, mẹ quản cậu ấy đi!"
Tống Nhạc Lam nhún vai: "Ai mà dám quản nó."
Ở một bên khác, sau khi nhận được tin nhắn của Thời Yến, cõi lòng tràn đầy mong chờ của Trịnh Thư Ý bỗng vụt tắt.
Anh cuồng việc à?
Cảnh xuân tươi đẹp thế này mà anh vẫn muốn tăng ca à?
Cô vừa ăn tối vừa gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Thế thì em cũng sang đấy.
Thời Yến: Em đến làm gì?
Trịnh Thư Ý: Đến để biểu hiện.
Một lát lâu sau.
Thời Yến: Tùy em.
Có nghĩa là anh đã cho phép.
Trịnh Thư Ý cười cười ăn hết phần cơm còn lại, lúc rửa chén còn ngâm nga vài câu.
Lúc nhận điện thoại của Tất Nhược San, cô kéo dài giọng nghe rất ngả ngớn, "Sao ~ Nhớ em rồi hả ~"
"Mày nói chuyện đàng hoàng coi, õng à õng ẹo gì thế." Tất Nhược San nghe mà nổi cả da gà, "Tao hỏi mày nè, có phải Tư Đồ Di học cạnh lớp mình hồi xưa bây giờ đang làm hot face trên mạng hay không?"
"Đúng rồi." Trịnh Thư Ý nói, "Nổi tiếng lắm đấy, hồi trước tao có coi Weibo của cô ta, hai triệu người follow đấy."
Tất Nhược San: "Vậy mày có cách liên lạc với cô ta không? Công ty bọn tao đang có sản phẩm tìm người quảng cáo, cô ta là người rất thích hợp."
"Được thôi, không thành vấn đề, để tao tìm người hỏi giúp mày xem sao."
Tất Nhược San ở bên kia nhíu mày, "Trịnh Thư Ý, hôm nay mày bị sao thế, bệnh à?"
"Mày mới bệnh đấy." Trịnh Thư Ý lẩm bẩm mắng, "Tao đang vui."

Nghe cô nói thế, Tất Nhược San cũng thấy vui theo.
Trong thời gian này, cô ấy cứ lo Trịnh Thư Ý buồn, lo lắng cô không chống chịu nổi.
Nhưng nghe giọng điệu Trịnh Thư Ý đắc ý như thế, Tất Nhược San không nhịn được muốn khịa cô vài câu.
"Ồ, biết mày vui vẻ, không biết còn tưởng máy trúng được năm triệu ấy chứ."
Trịnh Thư Ý ngừng lại, sau đó mới cười nói, "Còn hơn trúng năm triệu nữa."
"Hả?" Tất Nhược San bị cô làm cho tò mò, "Sao thế?"
"Có gì đâu." Trịnh Thư Ý hờ hững nói, "Tao với Thời Yến xem như là quay lại rồi."
Cô nói thế hình như có hơi sỗ sàng, Trịnh Thư Ý bổ sung thêm, "Dù sao thì anh ấy không giận tao nữa."
"Không giận nữa?!!"
Tất Nhược San rít lên một tiếng, dọa Trịnh Thư Ý sợ đến nỗi suýt nữa làm rơi cái chén trong tay.
"Mày làm gì mà kích động thế hả?"
Không phải Tất Nhược San kích động, mà theo như cô ấy biết, chỉ cần là đàn ông, một khi gặp phải chuyện thế này thì đều sẽ giận điên lên.
Huống chi Thời Yến là một người như thế, giống như việc vứt hết mặt mũi của anh, giẫm đạp lên lòng tự tôn của anh hai trăm cái, rồi lại ném vào chảo dầu quay tám trăm bận.
Vì thế khi Tất Nhược San nghe Trịnh Thư Ý thất bại, cô ấy đã âm thầm đốt một ngọn nến cho chị em tốt của mình.
Nhưng mà, mới được bao lâu đâu.
Thời Yến vậy mà không giận ư?!
Không lẽ đây là ma lực của sắc đẹp?
Ngay cả chuyện này mà con bạn mình cũng được tha thứ?
Tất Nhược San sờ mặt mình, không thể hiểu nổi.
Trịnh Thư Ý cứ lải nhải bên tai cô ấy kể lại chuyện mấy ngày nay, Tất Nhược San cảm giác tam quan của mình đã bị đập nát chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hiện tại đang dần dần xây dựng lại theo một cách hết sức kỳ quái.
"Cho nên là..." Trịnh Thư Ý ung dung đáp, "Ngày mai tao đi tăng ca với anh ấy."
"Được rồi."
Tất Nhược San đã tiếp nhận hiện thực, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cô, "Thế thì mày cũng đâu cần phải thế, tao đã nói với mày biết bao nhiêu lần rồi, mày phải dè dặt một chút, nếu không đàn ông nó không quý trọng đâu."
Trịnh Thư Ý cầm ly nước ấm, uống thuốc xong mới đáp lại, "Đã lúc nào rồi mà mày còn nói mấy công thức đó nữa.

Tao muốn làm gì là phải làm ngay, muốn nói gì là nói, nếu không ai mà biết cơ hội sẽ biến mất lúc nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi