Tất Nhược San đã tiếp nhận hiện thực, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cô, "Thế thì mày cũng đâu cần phải thế, tao đã nói với mày biết bao nhiêu lần rồi, mày phải dè dặt một chút, nếu không đàn ông nó không quý trọng đâu.
"
Trịnh Thư Ý cầm ly nước ấm, uống thuốc xong mới đáp lại, "Đã lúc nào rồi mà mày còn nói mấy công thức đó nữa.
Tao muốn làm gì là phải làm ngay, muốn nói gì là nói, nếu không ai mà biết cơ hội sẽ biến mất lúc nào.
"
"Hơn nữa! "
Một viên thuốc bị mắc ở cổ, vị đắng tràn ra, "Nếu dè dặt thì sẽ được trân trọng ư? Lúc trước Nhạc Tinh Châu theo đuổi tao, tao cũng dè dặt lắm đấy, kết quả thì thế nào?"
Câu nói này của cô khiến Tất Nhược San không thể nào phản bác.
"Nếu một người đàn ông vì tao không dè dặt, vì tao chủ động trước mà không trân trọng tao, thế thì! "
Trịnh Thư Ý thở dài, "Thế thì tao không còn gì để nói.
"
!
Chiều ngày hôm sau.
Trịnh Thư Ý không mang theo gì cả, cả người thoải mái đi đến trụ sở chính của Minh Dự Vân Sang.
Trong tòa nhà được kiểm soát ra vào nghiêm ngặt này, lần đầu tiên Trịnh Thư Ý thuận lợi đi thẳng từ tầng trệt lên đến tầng mười bảy không chút cản trở.
Lúc cô đi vào văn phòng của Thời Yến, anh đang ngồi phía sau máy tính, đến khi Trịnh Thư Ý đi đến trước mặt anh, anh vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
Trịnh Thư Ý đứng trước mặt anh, "Em đến rồi nè.
"
Rõ ràng là Thời Yến đã nhìn thấy, cũng nghe thấy, nhưng anh chả thèm đoái hoài đến cô.
Trịnh Thư Ý vòng qua bên cạnh anh, đưa tay hươ huơ trước mặt anh.
"Em tàng hình rồi hả?"
Thời Yến tháo kính, ngước mắt nhìn cô, sau đó lại hất cằm về phía bên cạnh.
Trịnh Thư Ý nhìn sang, bên đó có một băng ghế sofa.
"Em qua kia ngồi đi.
"
Câu này nghe sao mà giống "Đi sang chỗ khác chơi" thế.
Trịnh Thư Ý "à" một tiếng, bước tới nơi cần đến.
Trong khoảnh khắc cô xoay người, Thời Yến nhìn bóng lưng tủi thân của cô, khóe môi nở một nụ cười.
Cửa phòng vừa đóng, ngăn cách mọi âm thanh ở bên ngoài.
Thời Yến chăm chú nhìn màn hình máy tính, không có một tiếng động.
Nếu không phải nhìn thấy con người này còn đang sống sờ sờ, Trịnh Thư Ý sẽ nghĩ rằng trong căn phòng này ngoại trừ cô ra không còn sinh vật sống nào cả.
Ban đầu cô còn ngồi ngay ngắn, nhưng càng ngồi lâu, càng không có chuyện gì làm, cô bắt đầu cảm thấy eo và lưng không còn là của mình nữa.
Dù sao Thời Yến cũng chả thèm để ý đến cô, Trịnh Thư Ý chậm rãi dựa vào sofa.
Một lát sau, Thời Yến bên kia vẫn không có động tĩnh.
Trịnh Thư Ý bắt đầu nảy ra ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh.
Lúc thì cô đến bên cửa sổ sờ soạng cây xanh, lúc thì lại quay về sofa nghịch điện thoại, chốc chốc lại chạy đến góc phòng duỗi người một cái.
Bóng dáng tinh nghịch lúc ẩn lúc hiện trong tầm mắt của anh, không một chút yên tĩnh.
Lúc Trịnh Thư Ý đến sờ soạng chậu cây xanh lần thứ ba, người ngồi sau lưng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Trịnh Thư Ý vội vàng xoay người lại, nhưng phát hiện ra Thời Yến không nhìn cô mà đang cúi đầu bấm số nội tuyến.
Điện thoại kết nối, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao vào nhau, anh nhìn cô, nói từng câu từng chữ với người ở bên kia, "Đặt cho tôi hai vé xem phim.
"
Thư ký ở bên kia hỏi, "Bao cả phòng hay sao ạ?"
Trịnh Thư Ý nhìn anh, khóe môi cong lên.
Thời Yến thu hồi ánh mắt, "Không cần đâu.
"
Thư ký, "Có cần tôi gửi lịch phim đang chiếu sang không ạ?"
Thời Yến: "Không cần đâu, cô cứ chọn đại đi.
"
Lúc Thời Yến ngẩng đầu lên lần nữa, Trịnh Thư Ý đã chạy về sofa thu dọn đồ đạc.
Anh quan sát nhất cử nhất động của cô, sau đó nói thêm, "Chọn giờ chiếu gần nhất.
"
Thư ký, "Vâng, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn sang điện thoại cho anh.
"
Cúp điện thoại, Trịnh Thư Ý đã thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi, ngoan ngoãn ngồi trên sofa nhìn Thời Yến.
Thời Yến cũng nhìn cô.
Ánh mắt hờ hững, tựa như lần đầu tiên anh nhìn thấy Trịnh Thư Ý như thế, tỉ mỉ quan sát cô.
Một lát sau, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt cứ lướt trên gương mặt Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh giống như đang sắp làm thịt một con heo béo, không hiểu sao lại cô thấy rợn gáy.
"Rốt cuộc là có đi xem phim không?"
"Em sốt ruột cái gì, để anh ngắm em trước đã.
"
Thời Yến nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dần dần lướt xuống, đảo qua eo cô, chân cô, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt của cô.
Em không sốt ruột nhé.
Trịnh Thư Ý lẩm bẩm trong lòng.
Vài giây sau, cô không chịu nổi nữa, hai tay ôm lấy gương mặt nóng bừng.
"Anh nhìn gì thế?"
Thời Yến bỗng đứng dậy, đi đến trước mặt cô, kéo tay cô ra.
Trịnh Thư Ý đành phải đối mặt với ánh mắt của anh một lần nữa.
Thời Yến ngắm cô trong cự ly gần một lúc, đôi môi cong cong, "Xem thử bộ phim này có đáng giá để anh lãng phí hai tiếng đồng hồ hay không.
"
Trịnh Thư Ý: "! "
Mặc kệ Thời Yến có thấy đáng hay không, anh vẫn đưa Trịnh Thư Ý đến rạp chiếu phim.
Lễ Tình nhân vừa trôi qua, lại đúng dịp cuối tuần, rạp chiếu phim vẫn đông người như bình thường.
Tuy nhiên, thư ký của Thời Yến đã đặt phòng VIP, hai người đến vừa kịp lúc, không cần chờ đợi liền đi thẳng vào phòng chiếu phim.
Đến trước lối vào, Trịnh Thư Ý nghe thấy có người gọi Thời Yến.
"Anh Thời!"
Trịnh Thư Ý còn quay đầu lại trước cả anh.
Cô nhìn thấy hai cô gái đang cùng bước tới, trong đó có một cô mặt đẹp dáng chuẩn, tóc dài xõa ngang vai, tuy không trang điểm nhưng khí chất của cô ấy vẫn khiến cô bạn đi bên cạnh trở nên mờ nhạt.
Và khi Thời Yến quay đầu lại, ánh mắt của cô ta lại dừng lại trên người Trịnh Thư Ý.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ta thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang phía Thời Yến.
"Tôi là Fiona của Tài chính EM, anh còn nhớ không? Chúng ta từng gặp nhau ở đêm từ thiện EM lần trước đấy.
"
Vừa nghe đến cái tên Fiona, dây thần kinh của Trịnh Thư Ý chợt căng ra,
Cô nhớ rõ, Quan Tế đã từng nhắc đến tên cô gái này trong điện thoại.
Và cô cũng đã hiểu vì sao Fiona vừa nhìn lướt qua đã dán mắt lên người cô.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thư Ý bỗng dưng có cảm giác nguy hiểm, lẳng lặng dựa sát vào Thời Yến.
Cách tuyên thệ chủ quyền trong im lặng này, Fiona làm sao mà không hiểu cơ chứ.
Cô ta vừa nhìn Thời Yến, đưa tay về phía anh, vừa im lặng quan sát Trịnh Thư Ý.
Thời Yến lại không biết Trịnh Thư Ý đang có cuộc tranh đấu ngầm, nghiêm túc nói chuyện với Fiona.
"Lâu rồi không gặp.
"
"Đúng vậy, không ngờ lại gặp anh ở đây.
" Fiona nói xong liền đưa tay về phía Thời Yến.
Khoảnh khắc thấy bọn họ bắt tay nhau, Trịnh Thư Ý cắn chặt răng.
Tuy chỉ kéo dài có vài giây, nhưng Trịnh Thư Ý lại thấy giống như bọn họ đã dính lấy nhau vài phút, chỉ hận không thể chạy tới đẩy hai người đó ra.
Rút tay lại, Fiona định nói gì đó, nhưng ngay lúc này, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt đi.
"Đi thôi.
" Thời Yến kéo Trịnh Thư Ý đi vào trong, "Phim sắp chiếu rồi.
"
Fiona nhìn hai người, sau đó đi theo bạn mình đến chỗ ngồi.
Vừa khéo, chỗ ngồi của bọn họ lại cách nhau dãy trước dãy sau.
Vì ghế trong phòng VIP có thể điều chỉnh cho nên khoảng cách giữa các dãy ghế rất rộng, vì thế Trịnh Thư Ý chỉ cảm nhận được có người nhìn mình từ phía sau, chứ không biết người đó đang làm gì.
Suốt buổi Trịnh Thư Ý đứng ngồi không yên, hoàn toàn không thể tập trung trên màn ảnh rộng, cô chỉ có ấn tượng duy nhất về bộ phim này chính là cái tên Hoa hảo nguyệt viên*.
*Có nghĩa là: đoàn tụ sum vầy.
Trái lại Thời Yến lại xem rất tập trung.
Trịnh Thư Ý không thể yên lặng được, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện vô số suy nghĩ, bỗng hỏi anh, "Anh có muốn uống gì không?"
Giữa ghế ngồi của hai người có một cái bàn gấp, trên đó có mã hai chiều, chỉ cần quét mã là có thể chọn menu, sau đó sẽ có người đưa đồ đến.
Thời Yến nhìn màn ảnh rộng không chớp mắt, "Không uống.
"
Trịnh Thư Ý: "Thế anh muốn ăn bắp rang không?"
Thời Yến: "Không ăn.
"
Vô vị.
Trịnh Thư Ý chọn một xô bắp rang cho mình.
Cô không muốn đi vệ sinh giữa chừng nên không gọi nước uống.
Một lát sau, có người nhẹ nhàng mang đồ vào.
Trịnh Thư Ý ăn bắp rang, nhưng vẫn chú ý đến Fiona ngồi sau lưng mình.
Dù chỉ là trực giác, nhưng cô vẫn có thể xác nhận rằng, Fiona không hề xem phim, mà cô ta đang nhìn Thời Yến.
Bỗng nhiên, Trịnh Thư Ý cảm giác người sau lưng đứng dậy, động tác nhai bắp rang chợt dừng lại, cô huy động toàn bộ hệ thống thần kinh, ngồi im không nhúc nhích.
"Bọn tôi gọi nước khoáng.
"
Fiona vỗ vỗ vào vai Thời Yến, "Hai người có muốn uống không?"
Trịnh Thư Ý cắn bắp rang thật mạnh, cố gắng ép bản thân không được nhìn sang bên kia.
Cô phải ra vẻ bình thản như gió thổi mây bay.
"Không cần đâu.
" Giọng Thời Yến vang lên bên tai cô, "Cám ơn cô.
"
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, giống như mèo cào, cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Mấy phút sau, Trịnh Thư Ý bỗng đưa bắp rang sang cho Thời Yến.
"Anh ăn không?"
Thời Yến chẳng thèm nhìn cô, "Không ăn.
"
Trịnh Thư Ý cảm giác Fiona đang nhìn hai người.
Bị anh từ chối thế này chẳng khác nào là trò cười.
Thế là Trịnh Thư Ý bóc một miếng bắp ra, đưa đến trước mặt Thời Yến.
"Anh ăn một miếng đi, ngọt lắm.
"
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh đèn trong phòng chiếu tờ mờ, nhưng vẫn không che khuất được vẻ năn nỉ của Trịnh Thư Ý.
"Ăn đi mà.
"
Cô cau mày, giống như nếu Thời Yến không ăn thì cô sẽ khóc ngay tại chỗ.
Hình ảnh trên màn ảnh rộng thay đổi từng cảnh một, khiến khung cảnh giữa hai người chợt sáng chợt tối.
Thời Yến chợt rướn cổ về phía trước, sau đó cúi đầu.
Trong bóng tối, Trịnh Thư Ý nhìn thấy đôi mắt anh đang chăm chú nhìn cô, rồi lại nhìn ngón tay cô, anh há miệng ngậm viên bắp kia.
Tựa như đôi môi anh khẽ ngậm lên đầu ngón tay của cô.
Cảm giác nóng ran như muốn bùng cháy, chạy theo dòng chảy huyết dịch, lan tràn toàn thân Trịnh Thư Ý.
Cô ngẩn ngơ, sau đó xoay người, ngoan ngoãn nhìn lên màn hình.
Hai tay cô lại không biết đặt vào đâu, bối rối bốc vài nắm bắp dồn vào miệng.
Nhưng khi cắn vào đầu ngón tay mình, cô lại ngơ ra.
Như một tên trộm, cô vội vàng bỏ tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay mình.
Mãi một hồi sau, Trịnh Thư Ý vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Ngay lúc Thời Yến nghĩ rằng Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng ngoan ngoãn an phận, anh lại thấy cô xoay người, nói với Fiona sau lưng, "Chúng tôi có gọi bắp rang, cô muốn ăn không?"
Fiona: "! "
Fiona vừa tận mắt chứng kiến mọi thứ, lại bị vẻ mặt bitchy giả vờ giả vịt của cô chọc tức đến bật cười.
.