CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Giọng nói của Lý Quân rất bình thản.

Nhưng kết hợp với những hành động vừa rồi lại mang đến một khí thế cường đại vô hình không thể bỏ qua.

Trên sân khấu, Tống Chân ngây ngẩn cả người.

Cô không khỏi nghĩ đến khi ở trên tàu trước đó, thủ đoạn Lý Quân như thần. Vương Uyển Uyển bên cạnh càng thêm kích động.

Đây là Lý Quân, một người đàn ông như thần.

Mặc dù nhà họ Hà ở thủ đô rất hùng mạnh, nhưng trên đời này không có ai có thể khiến Lý Quân e ngại.

Nghe được lời của Lý Quân, khuôn mặt Tiêu Viễn Sơn phủ đầy băng giá.

“Chỉ là ám kình, tên nhóc kia, cậu cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi, đừng nói tại nơi Sở Châu nhỏ bé này, cho dù toàn bộ thủ đô cũng cũng chỉ có vài người đạt đến cao thủ ám kình.”

“Cậu cho rằng mình có chút thực lực nên mới kiêu ngạo như vậy sao?”

Cao thủ võ đạo chia thành các cảnh giới gồm minh kình, ám kình, hóa kình, nhưng cho dù trong cùng một cảnh giới, vẫn có mạnh và yếu.

Giống như Duẫn Á Duẫn, hẳn không thể đánh bại minh kình đỉnh phong, Lư Băng.


Còn sư phụ Ngô là minh kình đỉnh phong nhưng vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu, e rằng cao thủ minh kình sơ kỳ cũng có thể giết chết ông trong vài giây.

Tất nhiên, mặc dù cảnh giới không đại diện cho tất cả, nhưng những người có thể đột phá ám kình sẽ không tâm thường.

Tiêu Viễn Sơn là một cao thủ ám kình, bản thân chuyện này đã chứng minh thực lực của ông.

Lý Quân khinh thường bĩu môi, sau đó nhẹ nhàng bước về phía trước trong mắt mọi người.

Trong nháy mắt, Lý Quân thu hẹp khoảng cách, kéo dài bước chân, xuất hiện trước mặt Tiêu Viễn Sơn.

Một luồng khí thế kinh khủng và mạnh mẽ toát ra từ người anh.

Toàn bộ đại sảnh, mỗi người đều cảm giác giống như bị núi đè.

Giờ phút này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Bao gồm cả Tiêu Viễn Sơn.

Khí thế này quả thực quá kinh khủng.

“Tiêu Viễn Sơn, ông ỷ vào mình là cao thủ ám kình mà không kiêng nể, còn muốn bẻ gấy xương sống của tôi, vậy tôi sẽ cho ông biết, trong mắt tôi, ông chỉ là một con kiến”


Vừa nói xong.

Lý Quân giơ lòng bàn tay lên đánh về phía Tiêu Viễn Sơn.

Ban đầu lòng bàn tay chỉ thường thường, không có gì lạ, nhưng thời điểm nó được nâng lên, có vô tận sát cơ phong toả xung quanh Tiêu Viễn Sơn, giống như một vị thần, thống trị trời đất.

Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn thay đổi kịch liệt, trong lòng chấn động không thôi.

Lòng bàn tay Lý Quân không dùng nội kình, nhưng lại khiến ông cảm nhận được khí thế.

Ngưng tụ giữa thiên địa đại thế, đồng thời phóng thích trong lòng bàn tay, ngay cả tông sư cũng khó có thể làm được.

“Người này còn trẻ như vậy, làm sao có thể?” Một chiêu như vậy đã nằm ngoài khả năng nhận thức của Tiêu Viễn Sơn. Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Viễn Sơn vẫn không từ bỏ kháng cự.

Ông ta hít một hơi thật sâu, cơ thể phồng lên như một quả bóng, sau đó ông bước chân phải về phía trước, cánh tay như chuỳ sắt đập về phía trước.

“La Hán khai sơn!” Ông ta hét lên một tiếng.

Một tầng ánh sáng trắng xuất hiện trên cánh tay ông ta, nương theo gió mạnh khuấy động.

Hà Phong Nam và Hồ Lệ đang đứng bên cạnh vội vàng lui về phía sau.

Vừa rồi gió mạnh kia như dao, làm má họ đau nhói.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Khuỷu tay của Tiêu Viễn Sơn và lòng bàn tay Lý Quân lập tức va chạm.

Vốn nghĩ sẽ có âm thanh va chạm mãnh liệt vang lên nhưng nó không xuất hiện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi