CỰC PHẨM CHIẾN LONG

Cảnh tượng tiếp theo khiến mắt của mọi người đều kinh hãi.

Khoảnh khắc khuỷu tay của Tiêu Viễn Sơn chạm vào lòng bàn tay Lý Quân, ánh sáng xuất hiện trên khuỷu tay ông ta trực tiếp bị phá vỡ, sau đó lòng bàn tay Lý Quân chậm rãi ấn lên cánh tay ông ta.

Cánh tay ông ta tráng kiện, hơi uốn cong.

Sau đó là một âm thanh kẽo kẹt vang lên từ cơ thể Tiêu Viễn Sơn.

Cứ như thể nó bị nghiền nát bởi một ngọn núi.

Mắt thường có thể thấy được cột sống của ông ta bắt đầu uốn cong.

Theo hướng đi xuống của bàn tay Lý Quân, ông ta quỳ trên mặt đất, căn bản không có chút kháng cự.

Đồng thời, máu bắt đầu tràn ra khỏi mắt, mũi, miệng và tai ông ta. Ngoài ra trên chân và cánh tay cũng xuất hiện vết máu. “Chuyện này..."

Ánh mắt Hà Phong Nam vô cùng sợ hãi.


Hắn biết quá rõ thực lực của Tiêu Viễn Sơn, nhưng lúc này ông ta lại bị Lý Quân nhẹ nhàng dùng tay đè xuống, sức mạnh này kinh khủng cỡ nào.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lý Quân vang lên: “Cường giả chân chính, một ý niệm có thể quyết định sinh tử, bây giờ sinh tử của ông đang ở trong ý niệm của tôi, ông đã phục chưa?”

Cái đầu kiêu ngạo của Tiêu Viễn Sơn rủ xuống.

Trong mắt ông ta mang theo vẻ bất lực.

Ông ta không hề nghi ngờ chuyện chỉ cần Lý Quân muốn, ông ta có thể bị xóa sổ bất cứ lúc nào.

Sức mạnh của người trước mặt đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của ông †a.

Tiêu Viễn Sơn đột nhiên nhớ tới một chữ trong đầu: “Thiên nhân”.

Chỉ có trong thiên nhân cảnh truyền thuyết mới có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy. “Nếu đã phục rồi thì chết ngay đi.”

Lý Quân nhẹ giọng nói. Giây tiếp theo. Không đợi Tiêu Viễn Sơn lên tiếng, lòng bàn tay Lý Quân đột nhiên đè xuống. “Đùng!”

Hai đầu gối của Tiêu Viễn Sơn đồng thời nổ tung thành xương máu, sức sống trong nháy mắt bị hủy diệt, ông ta ngã thẳng xuống đất.

Hà Phong Nam sợ tới mức suýt ngã quy xuống đất.

Bên cạnh hắn, Hồ Lệ che miệng, nước mắt lăn dài.

“Thật kinh khủng, quá đáng sợ”

Ánh mắt Lý Quân rơi vào người Hà Phong Nam.

“Hà công tử, anh muốn chết như thế nào?”


Nghe được lời này, Hà Phong Nam không khỏi run rẩy.

Hắn lắp bắp: “Tôi là con trai của nhà họ Hà, nếu anh dám động đến tôi...... Giọng nói của Hà Phong Nam đột ngột dừng lại.

Cơ thể hắn đã bay tứ tung, máu phun ra từ miệng, sau đó rơi xuống đất như chó chết, mắt mở thật to.

“Nhà họ Hà sẽ không bỏ qua cho anh.” Hà Phong Nam gian nan mở miệng. Giờ phút này, hắn vô cùng thê thảm.

“Răng rắc!”

Hắn vừa nói xong. Lý Quân đã đi tới, giãm lên ngực hắn. Toàn bộ lồng ngực Hà Phong Nam vỡ vụn, miệng phun máu tươi.

Lý Quân lại dùng sức, Hà Phong Nam tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa, hai mắt mở to, đầu ngã xuống đất, không còn hơi thở.

“Kiếp sau nhớ làm người tốt.” Lý Quân đá Hà Phong Nam đã chết sang một bên.

Trước khi Lý Quân kịp lên tiếng, Hồ Lệ đã quỳ mạnh xuống đất, cơ thể mỏng manh run rẩy, giọng nói sợ hãi.

“Anh, anh Lý, xin tha mạng!”


Lý Quân chỉ bĩu môi khinh thường, sau đó nói với Tống Chân: “Đưa chu quả đến biệt thự Tây Tử Đường, tuyết liên có thể đưa cho Vương Uyển Uyển.”

“Còn một trăm triệu tệ mua tuyết liên, tôi sẽ viết chỉ phiếu cho cô.”

Nghe Lý Quân nói, Tống Chân vội vàng đáp: “Anh không cần phải làm thế, một trăm triệu đó là quà tôi tặng anh Lý...”

“Không cần”

Lý Quân trực tiếp lạnh lùng ngắt lời đối phương: “Tôi không thích lợi dụng người khác, tuy nhiên tôi nhận tâm ý của cô.”

Lý Quân nói xong, đi thẳng ra ngoài. Vương Uyển Uyển đi theo phía sau, giống như người hầu của Lý Quân.

Tống Chân dặn dò thuộc hạ đang còn ngẩn người đằng sau: “Xử lý thi thể cho sạch”

Nói xong, Tống Chân nhìn bóng lưng Lý Quân, thở dài một hơi.

“Lý Quân, làm sao tôi có thể lấy được tình bạn của anh?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi