Cú đá của Diêm Đằng phát ra tiếng nổ lớn.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào Lý Quân thì đã trúng chân của anh.
“Âm!"
Hai chân đụng phải giữa không trung.
"Rắc!"
Tiếng gãy xương vang lên.
Diêm Đằng cảm thấy mình đá phải cục đá lớn, xương cốt đứt gãy, cả chân phải trở nên vặn vẹo.
“A.'
Hắn ta đau khổ hét lên.
Ngay sau đó Lý Quân đã bẻ gãy tay hắn ta, lộ ra cả xương cốt.
Một tay một chân đã bị Lý Quân phế bỏ.
Giờ phút này trong mắt Diêm Đằng chỉ còn sự sợ hãi.
Hắn ta đã quen kiêu ngạp nên không ngờ hôm nay sẽ đá phải tấm ván sắt.
Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Tiếp đó năm ngón tay của Lý Quân đặt trên đầu hắn ta.
“Rắc!"
Xương sọ vỡ vụn.
Diêm Đằng trợn tròn mắt, hơi thở biến mất.
Lý Quân thu tay lại, tiện chân đá thi thể của Diêm Đằng sang một bên.
Từ lúc ra tay đến giờ còn chưa đến hai giây.
Cảnh này khiến anh em Nhạc Tịnh D sợ hãi.
Diêm Đằng vô cùng hung ác lại bị Lý Quân giết chết.
Người xung quanh cũng trợn mắt há mồm nhìn anh.
Không ai ngờ Lý Quân lại là người giấu nghề.
Lúc này bầu trời đêm dần xuất hiện ánh sáng, tấm màn đen bị một màu đỏ rực thay thế.
Màu đỏ tươi giống như màu máu che kín không trung.
"Dị tượng xuất hiện."
Mọi người ngước nhìn lên bầu trời.
Cùng lúc đó trên sơn đạo xuất hiện một hơi thở cuồng bạo đang xông đến.
Lý Quân quay đầu lại nhìn, anh cảm nhận được hơi thở của người tu đạo.
Một người cao to xuất hiện, ánh mắt sắc bén, trên người mang theo hơi thở khủng bố.
Ông ta đứng đó nhìn chằm chằm Lý Quân.
Lý Quân xác định bản thân không quen biết đối phương, tại sao địch ý của đối phương lại nặng như vậy?
Trong lúc anh đang thắc mắc thì đối phương đã lên tiếng:
"Mày cho rằng giết Chung Ly Văn xong thì mọi chuyện sẽ yên ổn? Còn dám chạy đến núi Vân Hàn, không biết sống chết."
“Ông là người chiến bộ Trung Vực?”
Lý Quân lạnh lùng nó.
"Nghe nói có rất nhiều người của chiến bộ Trung Vực muốn giết tôi, thật ra tôi cũng muốn giết các người."
Chân khí trên người Lý Quân bung nổ, anh không hề che giấu sát khí của mình.
“Ngông cuồng!"
Người đàn ông trung niên tức giận gầm lên.
Đúng lúc này, cả không trung bị chiếu sáng.
Một luồng sáng đỏ cắt ngang chân trời, khiến cả núi Vân Hàn sáng như ban ngày.
Trên mặt mỗi người đều là màu đỏ tươi.
Lý Quân chạy như điên về phía luồng sáng.
"Đứng lại."