Người đàn ông kia thấy Lý Quân chạy thì chặn đường anh.
"Tìm chết!"
Ánh mắt Lý Quân lộ ra sự điên cuồng.
Hội tụ chân khí rồi đánh về phía ông ta.
Trong mắt người đàn ông kia cũng hiện lên sự tức giận:
"Thằng nhóc này không thèm coi mình ra gì."
Ông ta vừa mới nâng tay lên thì bị chân khí khủng bố lao đến đánh trúng.
“Âm!"
Ngay sau đó thân thể bay vụt ra ngoài, đâm gãy một thân cây thành hai nửa.
Lý Quân không dừng bước, tiếp tục chạy về phía trước.
Sau khi rơi xuống đất, người đàn ông che lại ngực, trong mắt tràn ngập sự kiêng kị và hoảng sợ.
Vừa rồi đối mặt với bàn tay của Lý Quân, ông ta lại nảy sinh cảm giác mình cực kỳ nhỏ bé, giống như có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.
"Không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy!"
Nếu không phải Lý Quân sốt ruột truy tìm bảo vật, chỉ sợ ông ta đã mất mạng.
Bên kia, hai người Mạnh Thanh Thiển đã ngây người trước cảnh tượng này.
Đang định xông lên trước thì bị Nhạc Hạng Phi cản lại:
"Đừng qua đó, chắc chắn lần cướp đoạt bảo vật này sẽ nổi lên mưa gió máu tanh, chúng ta đứng xa xem là được."
Lý Quân chạy như điên đến đó.
Một quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống, hơi thở cực nóng lan ra làm Lý Quân vô thức lùi lại mấy bước
Tiếp đó, kèm theo một tiếng nổ lớn là quả cầu lửa rơi xuống đất.
Cả ngọn núi rung chuyển mạnh.
“Chẳng lẽ là thiên thạch?"
Lý Quân nhìn chẳm chằm đằng trước.
Chờ dòng khí yếu bớt, anh lao đến nơi thiên thạch rơi xuống.
Vừa mới đến gần thì phát hiện nơi đó đã có vài người mặc áo đạo bào đứng
đó
Và ở đó xuất hiện một cửa động đen nhánh.
“Trời giáng thiên thạch, phá vỡ trận pháp, di tích xuất hiện, giống hệt ghi chép trong sách."
Đạo sĩ nhìn chằm chẳm vị trí cửa động, nói.
"Ý ông là thiên thạch rơi xuống bầu trời chỉ vì mở ra cửa động này?"
Lý Quân ngạc nhiên.
Đạo sĩ kia lẩm bẩm: "Chủ nhân của di tích suy đoan ngàn năm sau sẽ có thiên thạch rơi xuống nên đã phong ấn truyền thừa của mình ở đây. Chờ ngàn năm sau mượn uy lực của thiên thạch phá vỡ trận pháp, làm di tích xuất hiện, đây mới là bút tích của Luyện Khí sĩ.”
Nghe vậy, Lý Quân hít sâu một hơi.
Nếu đúng như vậy thì chủ nhân của di tích cũng quá lợi hại.
Chuyện ngàn năm sau mà tính chuẩn không cần chỉnh, anh còn tưởng rằng sư phụ bảo mình đến cướp thiên thạch, giờ thì có vẻ thiên thạch chỉ là chìa khóa.
“Hùng Tùy Phong, ông đến rất nhanh."
Một giọng nói vang lên.
Có một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đi ra từ sau gốc cây.
Sắc mặt của đối phương như đao tước rìu phách, con ngươi cực kỳ lạnh lùng.
Nhìn thấy người đàn ông này, ngay cả đạo sĩ kia cũng lộ ra sự kiêng kị.
“Long Nham, không ngờ ông cũng đến."
"Ha hả."
Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói:
"Gia chủ nhà ta hiểu biết thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp, phong thủy kham dư, không gì không biết, có gì mà không tính được. Với chút bản lĩnh của Đạo gia các người thì ngài ấy đã là cấp tổ sư."
“Lý Thương thật là một thiên tài, năm đó ngay cả sư phụ ta cũng khen ông ta không dứt miệng."
“Lý Thương?"
Trong mắt Lý Quân lóe lên sát ý.
Người đàn ông này lại là thuộc hạ của Lý Thương.
Lúc này người đàn ông kia cùng nhìn về phía Lý Quân.
“Nghe đủ chưa, nghe đủ thì nhanh cút đi. Tuy trên người mày có chút bóng dáng của gia chủ nhưng lại không kịp một phần vạn của ngài ấy."
“Ngay cả bí văn bậc này cũng dám nghe, nếu không phải trên người mày có chút huyết mạch của gia chủ thì tao đã lấy mạng chó của mày rồi. Thứ không biết sống chết."