CỰC PHẨM TÔNG SƯ

Chương 205

Thấy hành động này của cậu, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Mi Nhi hiện lên vẻ phức tạp, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm người này sao?

Do dự một lúc, Tần Mi Nhi mặc chiếc áo sơ mi lên người để che cơ thể lại.

Ngay sau đó, Diệp Phong đột nhiên cúi người xuống, một tay đặt ở sau lưng cô ta, một tay nhấc chân cô ta lên, bế cô ta lên theo kiểu ôm công chúa, sải bước đi về phía nội thành.

“A!”

Đột nhiên bị ‘đánh lén’ như vậy, Tần Mi Nhi kinh ngạc thốt lên: “Mày… Mày muốn làm gì?”

Bị Diệp Phong ôm vào trong ngực, cơ thể hai người dán sát vào nhau, mặc dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp cường tráng nửa người trên trần trụi của Diệp Phong.

Không phải kiểu đô to giống vận động viên thể hình, nhưng cậu cực kỳ cân đối, những đường cong mượt mà của cậu như ẩn chứa sức mạnh bùng nổ.

Hơn nữa, một luồng khí tức nam tính từ mọi hướng xông về phía cô ta, nhưng đó không phải là mùi mồ hôi, ngược lại mang đến cho Tần Mi Nhi một cảm giác vi diệu chưa từng có, khó có thể diễn tả thành lời.

Mặc dù cô ta lớn lên trong đám đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Mi Nhi tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.

Hai má cô ta đỏ bừng lên, nhưng cô ta vẫn quật cường nói: “Mày… Mày làm gì vậy, mau thả tao xuống! Tao tự đi được!”

“Cô Mi Nhi, lấy tốc độ đi bộ của cô, từ nơi này đi đến nội thành, ít nhất cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ, chỉ sợ lúc đó trời cũng đã sáng, không ít người vô gia cư và ăn xin cũng bắt đầu ra đường! Cô nói thử xem… Nếu bọn họ nhìn thấy cô ăn mặc như vậy thì sẽ làm chuyện điên rồ gì?”

Nghe thấy lời nói của Diệp Phong, cơ thể mềm mại của Tần Mi Nhi theo bản năng run lên, không dám nói nữa, chỉ có thể cuộn tròn trong ngực Diệp Phong như một con mèo con.

Diệp Phong dồn nội lực vào hai chân, dưới chân sinh gió, không để ý đến việc sẽ khiến người khác kinh sợ, dọc theo đường cao tốc đi về phía nội thành.

Dùng hết toàn bộ công suất, tốc độ của Diệp Phong thậm chí còn đuổi kịp những chiếc xe bình thường.

Nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp của Tần Mi Nhi lóe lên vẻ khác thường, mặc dù khi Diệp Phong nhanh chóng đánh bại những những tên côn đồ đó, cô ta biết thực lực của Diệp Phong rất phi phàm, nhưng cô ta không ngờ rằng sức mạnh võ thuật của cậu lại đáng sợ như vậy!

Nửa giờ sau, Diệp Phong chỉ còn cách nội thành chỉ còn ba cây số.

Lúc này, cậu nói với Tần Mi Nhi: “Cô Mi Nhi, cô gọi điện thoại cho người nhà đi, bảo bọn họ tới đón cô đi!”

Tần Mi Nhi nghe vậy khẽ gật đầu, nỗi căm hận trong mắt cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Dọc đường đi, Diệp Phong đều rất quy củ, mắt nhìn thẳng, cũng không động tay động chân với cô ta.

Tần Mi Nhi vẫn có thể cảm nhận được rằng Diệp Phong ôm cô ta dùng hết tốc độ chạy trong mười lăm phút, cậu cũng mệt rã rời, thở hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại nghỉ ngơi lấy một chút.

Tần Mi Nhi vốn hơi có bệnh sạch sẽ, nhưng vừa rồi, khi mồ hôi của Diệp Phong thỉnh thoảng nhỏ xuống cơ thể mềm mại của cô ta, cô ta không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại lần đầu tiên trong lòng cảm thấy hơi cảm động.

Sau khi Tần Mi Nhi gọi điện thoại xong, Diệp Phong vẫy tay với cô ta, chuẩn bị chào tạm biệt rồi rời đi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi