CỰC PHẨM TÔNG SƯ

Chương 206

Nhưng vừa mới đi được mấy bước, giọng Tần Mi Nhi truyền đến từ đằng sau: “Chờ chút! Tôi còn chưa biết tên của anh, anh tên là gì?”

Nghe vậy, Diệp Phong dừng lại.

Nếu trong tình huống khác, cậu cũng không ngại nói tên mình cho Tần Mi Nhi.

Ngay cả sau này Tần Mi Nhi muốn trả thù cậu thì cậu cũng không sợ hãi.

Nhưng Tần Mi Nhi là con gái nuôi của Chiến Thiên Qua, nếu Chiến Thiên Qua biết chuyện này thì khó tránh khỏi việc lúng túng ngượng ngùng.

Trầm tư một lát, trong đầu Diệp Phong đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười hài hước, cậu nhìn Tần Mi Nhi, ôm quyền nói:

“Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi họ Hách (tốt), tên Lão Cung (chồng)! Hách Lão Cung (người chồng tốt) là được!”

“Hách Lão Cung?”

Nghe thấy cái tên kỳ lạ này, Tần Mị Nhi khẽ cau mày, nghĩ kỹ lại dường như không thấy có gì kỳ lạ trong đó.

“Đúng vậy! Tôi tên Hách Lão Cung! Cô gọi tôi lã Lão Hách cũng được!”

Diệp Phong không tỏ vẻ gì, nhưng thầm cười trong lòng.

Nếu không phải màn đêm bao phủ thì có lẽ Tần Mị Nhi sẽ nhìn thấy khóe miệng cậu không ngừng giật giật.

“Lão… Cung?”

Đôi môi Tần Mị Nhi khẽ hé mở, thầm đọc lại.

Lúc này, Diệp Phong không thể nhịn cười được nữa, vội vàng quay người, cao giọng nói: “Có duyên gặp lại, cô Mị Nhi!”

Nói xong, cậu chợt biến mất ở hướng xa.

Nhìn bóng dáng Diệp Phong biến mất trong màn đêm, đôi mắt xinh đẹp của Tần Mị Nhi hiện một vẻ phức tạp, cô ta vô thức kéo áo, như cảm nhận được một luồng hơi ấm.

Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Phong về đến nhà, thầm niệm trong đầu, thanh kiếm Lôi Kiếp vốn đã thu nhỏ đã khôi phục độ dài ba thước.

Ánh kiếm lạnh lẽo sắc bén khiến cả căn nhà nhập trong kiếm ý, không thể ngăn cản.

Bởi vì không gian phòng quá nhỏ, Diệp Phong cũng không dám xem nhẹ uy lực của kiếm Lôi Kiếp, sợ không cẩn thận, kiếm khí bộc phát sẽ phá hủy cả tòa nhà.

Diệp Phong lại thử thu nhỏ kiếm Lôi Kiếp đến mức nhỏ nhất, sau đó tìm một sợi dây màu đỏ, thắt nút ở chuôi kiếm, vừa hay có thể đeo lên cổ.

Kiếm Lôi Kiếp áp vào da ngực cậu, nhưng lại không hề lạnh lẽo, ngược lại Diệp Phong còn cảm nhận được huyết mạch liên thông.

Nhìn vào gương, Diệp Phong mới phát hiện ra vết cắn của Tần Mị Nhi vô cùng tàn nhẫn, có dấu răng hằn sâu, thậm chí còn có vết máu.

Diệp Phong chợt nghĩ đến điều gì đó, thi triển lực Thanh Long, khống chế luồng sức mạnh ngưng tụ trên cổ, vết thương nhanh chóng liền lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chỉ sau vài phút, làn da trên cổ đã phục hồi như thường, cực kỳ mịn màng, không hề có vết thương nào.

Thanh Long quyết sinh tử, lực Thanh Long này kỳ diệu hơn bất kỳ loại thuốc chữa bách bệnh nào trên đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi