CỰC PHẨM TÔNG SƯ

Chương 207

Nếu cảnh tượng nào lọt vào mắt đám thánh thủ Hạnh Lâm kia thì e rằng sẽ đảo lộn hoàn toàn hệ thống học thuật mà họ biết.

Mặc dù chuyến đi đến núi Long Môn đêm nay gặp phải một số vấn đề nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn thu hoạch được rất nhiều.

Có kiếm Lôi Kiếp bên cạnh giống như một liều thuốc trấn an cho Diệp Phong.

Nếu gặp phải kẻ địch mạnh hơn, cho dù ông Ngụy muốn giúp đỡ, nhưng thực lực của cậu quá yếu thì sức mạnh của ông Ngụy cũng không chống đỡ nổi, sẽ nổ tung mà chết.

Diệp Phong lại mời ông Ngụy triệu hồi Cửu Long Đỉnh, lấy ra ba viên phỉ thúy thủy tinh đã mua, ném vào trong đỉnh để luyện chế ngọc bội hộ thân.

Nhưng lần này, chín con thần long chưa xuất hiện đã phun ra ngọn lửa thần màu tím, ông Ngụy thấy việc luyện chế loại ngọc bội hộ thân thông thường này không cần tốn quá nhiều công sức như vậy.

Một lát sau, một luồng ánh sáng quý giá từ trong Cửu Long Đỉnh tỏa ra, chiếu sáng cả gian phòng.

Ngay sau đó, ba miếng ngọc bội bay thẳng vào tay Diệp Phong.

Diệp Phong nhìn kỹ, phát hiện ba miếng ngọc bội này to như trứng chim, rực rỡ sáng chói, bên trong có linh khí nồng đậm, vô cùng thánh khiết, vừa nhìn không biết là vật tầm thường.

“Diệp Phong, đây chỉ là ngọc bội hộ thân cấp thấp nhất, đủ để chống đỡ đòn tấn công của võ giả bình thường, cường giả tông sư chạm vào e là sẽ vỡ vụn ngay!” ông Ngụy giải thích.

“Cảm ơn ông Ngụy!” Diệp Phong cảm kích nói.

Mặc dù ông Ngụy thấy ngọc bội hộ thân này không đáng nhắc tới, nhưng Diệp Phong biết nếu nó được đưa ra đấu giá, thì sẽ thu hút vô số người giàu có vì tác dụng thần kỳ của nó.

Nhưng bây giờ Diệp Phong không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không làm chuyện lãng phí của trời như vậy.

Anh đã có sự định cho ba miếng ngọc bội này.

Một miếng giữ lại cho mình, một viên tặng cho Sở Mai Dung như lời xin lỗi vì chuyện không hiểu phong tình hôm trước, còn một miếng khác để tặng cho bố đeo sau khi ông ấy trở về.

Vì để nuôi dưỡng Diệp Phong, bố của cậu quanh năm công tác ở nơi khác, một lần đi mấy tháng mới về, tính ra thì chắc bố cậu cũng sắp về rồi.

Diệp Phong đã quyết định sau khi bố về, cậu sẽ thuyết phục bố không cần ra ngoài kiếm tiền nữa.

Với năng lực hiện giờ, cậu hoàn toàn có thể phụng dưỡng người bố đã vất vả cả đời nuôi mình.

Trằn trọc cả đêm đến ba giờ hơn.

Diệp Phong cũng lười tới linh tuyền sau núi câu lạc bộ Thanh Đằng, nên khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.

Cậu vừa tiến vào Luyện Khí tứ trọng chưa được bao lâu, nên cần củng cố cảnh giới.

Nhưng nếu người khác biết được tốc độ tu luyện nhanh như tên lửa của cậu, e rằng sẽ rất ghen tị.

Đừng nói là tu tiên, cho dù là võ giả tập võ trong giới thế tục, từ sơ cấp đến tu luyện đến võ giả Tứ Phẩm cũng cần ít nhất mười mấy năm.

Vậy mà một người bình thường như Diệp Phong lại có thể tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tứ trọng trong vòng một tháng.

Tất nhiên, ngoài sự thần kỳ của ông Ngụy, “công thần” lớn nhất chính là Sở Mai Dung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi