CÙNG BẠN TRAI CŨ THÀNH CP QUỐC DÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trên lầu hai, phòng hai người, Lương Dĩ Toàn đang ngồi trước bàn đọc sách.

Bởi vì mấy ngày nay Lương Dĩ Toàn đi sớm về trễ, Trình Lạc không có cảnh hay để xem, liền mang nửa thùng sách trong nhà tới, đặt trên giá sách phòng khách dưới lầu, mỗi khi rảnh rỗi lại bỏ ra đọc.

Đêm nay sau khi ghi hình xong, thấy Trình Lạc tăng ca sửa kịch bản, một mình Lương Dĩ Toàn ở trong phòng cũng không thú vị, liền hỏi mượn một quyển của cô ấy đọc trước khi ngủ.

Đêm khuya an tĩnh, Trình Lạc ở bên cạnh đeo kính, gõ bàn phím cành cạch, Lương Dĩ Toàn đang nhập thần với tiếng máy móc, trong lỗ tai mơ hồ lọt vào một tràng tiếng đàn.

Thấy Trình Lạc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm laptop, giống như chưa phát hiện ra, Lương Dĩ Toàn cho là mình nghe nhầm, lại cúi mắt tiếp tục đọc sách.

Đọc được hai trang, vừa mới vùi đầu vào tình tiết bên trong, tiếng đàn như có như không lại bỗng nhiên nổi lên…
Đăng đăng đăng đặng! ! !
Lương Dĩ Toàn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trình Lạc cũng thoát khỏi kịch bản, sững sờ đẩy đẩy gọng kính: “… Buổi tối rừng núi hoang vắng như này, ai lại muốn bóp cổ vận mệnh vậy?”
Lương Dĩ Toàn nghĩ nghĩ, đứng dậy đẩy cửa sổ trước mặt ra, nghiêng tai đi nghe.


Đúng là bản giao hưởng Beethoven, nhưng tiếng đàn lại như không phát từ bên ngoài, mà là từ dưới lầu truyền lên.

Ban đầu trong biệt thự cũng không có sẵn đàn piano, sau hôm Biên Tự vào tổ, tổ tiết mục đã đưa đến một cây Piano tam giác lớn, nghĩ là không chừng sẽ có lúc Biên Tự nổi hứng sẽ đàn một khúc, tiết mục có năng lực sẽ vớ được một miếng béo bở.

Chẳng qua Biên Tự đã không phải người dễ dàng diễn tấu trong màn ảnh, ngoại trừ lần trước ở nhà hàng Pháp bị Lương Dĩ Toàn “Ép lên Lương Sơn”, mới hạ mình động vào đàn.

Lương Dĩ Toàn với Trình Lạc đồng thời nghĩ tới cái gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn nhau.

Ngoại trừ Biên Tự, trong biệt thự này tuyệt đối không có người thứ hai có thể đàn tới mức này.

“Không thể nào không thể nào!” Trình Lạc chớp chớp mắt, “Ôn thần kia của cậu đã về rồi?”
Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày, gập sách lại, tay đỡ trán.

Trình Lạc hiểu sâu sắc cảm xúc lúc này của Lương Dĩ Toàn, người ta “lửa ngoài cháy không ngừng” cỏ phải gặp “gió xuân thổi” mới “sống lại”, bên kia giống như không ai đi dỗ, sao có thể lại tự trở về?
Khúc nhạc giống như không có ý định kết thúc trong một thời gian ngắn, Trình Lạc cực kì muốn xuống lầu xem tình hình, nhìn thời gian một chút, khoảng cách nộp deadline chỉ còn nửa tiếng, lại khẩn trương gõ gõ bàn phím, thuận tay lấy một dây tai nghe ném cho Lương Dĩ Toàn: “Cậu phiền thì đeo vào đi.


Lương Dĩ Toàn nhận tai nghe, nắm ở trong lòng bàn tay bình tĩnh một lát, quyết định giải quyết vấn đề này, đứng dậy mở cửa phòng ra, đi đến cửa cầu thang, nói một hơi với bên dưới lầu: “Buổi tối khuya rồi có để cho người ta ngủ không?”
Tiếng đàn như bị chặn lại, im bặt.

Lương Dĩ Toàn lại nói một câu: “Khó nghe…”
Cô nói được một nửa thì mặc kẹt.

Tính tình Biên Tự dù có chán ghét, trên mặt lại không biểu hiện gì.

Cô nói như vậy đương nhiên là mang theo thành kiến.

Nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được cơn giận.

Vừa mới yên bình được 24 giờ, vừa mới quyết định ghi hình như bình thường, vừa mới tích cực về biệt thự làm cơm canh, ôn thần này lại trở lại.


Trở về thì cứ im lặng trở về đi, lại còn phải đánh đàn nói cho toàn bộ thế giới biết mình đã trở lại nữa.

Giống như sợ cô đêm nay ngủ quá ngon sao.

Bị kiềm hãm lại, Lương Dĩ Toàn vẫn nói tiếp: “… Khó nghe muốn chết!”
Nói xong xoay người trở về phòng, tiếng đóng cửa “Ầm” một cái vang lên.

***
Bên phòng theo dõi, đám đạo diễn đang ăn mì ăn liền nghe thấy tiếng động mạnh mẽ, bất ngờ bị cắt ngang, miệng Lưu Bành vẫn còn mì, ngơ ngẩn quay nhìn màn hình phía phòng khách.

Chỗ ghế đàn, Biên Tự vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, một lát sau, mặt không chút thay đổi đi lên lầu.

Mấy đạo diễn nhìn Biên Tự một mạch đi lên lầu, nhìn theo mấy màn hình, thấy Biên Tự về thẳng phòng mình, lại đi ra rất nhanh.

“Này không phải là vừa về lại bị tức rồi đi tiếp chứ?” Phó đạo diễn thấy trong lòng run sợ, “Lão Lưu, ông mua hot search khích tướng không dùng được à? Cũng đừng để tiền mất tật mang, đắc tội với Biên Tự lại không giữ được người.


Lưu Bành vuốt cằm: “Này không phải là không bỏ một đứa bé không bắt được sói sao? Nên mới dùng một nước cờ hiểm thử xem.

Hơn nữa tôi thấy tính tình Biên Tự cực kì mạnh, nhưng mà bản tính của nghệ thuật gia chính là cao ngạo, người này một khi cao ngạo, sẽ không so đo với đám tiểu nhân trong mắt chỉ có tiền như chúng ta, đắc tội một chút sẽ không sao đâu.


“Vẫn là lão Lưu túc trí đa mưu,” Phó đạo diễn gật gật, chỉ vào màn hình hỏi, “A? Anh ta định đi đâu vậy?”
Các đạo diễn đồng thời nhìn lên màn hình, thấy Biên Tự rời khỏi phòng mình xong cũng không xuống lầu, mà là gõ cửa phòng Đoạn Dã ở lầu ba.

Đoạn Dã đầu đội mũ con gà xuất hiện, hỏi anh có chuyện gì.

Biên Tự nghiêng vào khung cửa, giơ ra một tấm thẻ đen cho cậu ta.

“…”
***
Buổi sáng hôm sau, Lương Dĩ Toàn tập bài tập buổi sáng xong, đến chỗ Peach một chút, rồi tắm rửa trang điểm ra cửa.


Lần này là địa điểm được chọn theo nữ khách mời, tổ tiết mục căn cứ theo cảnh tượng nữ khách mời nói ra, đưa cho nam khách mời ba tấm thẻ.

Lương Dĩ Toàn tạm thời vẫn không xác định là ai chọn được tấm thẻ của cô.

Nhưng Trình Lạc rất muốn hợp tác cô với Thẩm Tế, tối hôm qua đã lén nói với cô: “Cậu rất được hoan nghênh, Thẩm Tế ôn hòa luôn nhường nhịn mọi người như thế, khả năng tranh giành rất ít, nếu không mình giúp cậu, sau đó lặng lẽ nhắc nhở Thẩm Tế một chút, nói như vậy sẽ không để hai người khác tranh mất tấm thẻ “Tránh chọn sai”.


Sau khi Lương Dĩ Toàn xảy ra ác mộng hẹn hò lần trước, kì thật đã không có hi vọng cao với chuyện này, chỉ cần không phải Biên Tự, nam khách mời nào cũng được.

Nhưng nghĩ đến bữa cơm Tây tuần trước Thẩm Tế sắp xếp, lại bị Biên Tự quấy rối, cô vẫn cảm thấy rất băn khoăn, nhớ lại nếu là có cơ hội bù lại thì càng tốt, cho nên đồng ý với ý tốt của Trình Lạc.

Lương Dĩ Toàn gọi xe rời Bắc Giao tới trung tâm thành phố, tới giữa trưa, xuống xe trước một nhà hàng Thái gần trung tâm vũ đạo, đứng ở ven đường chờ nam khách mời.

Hai phút sau, một chiếc Cayenne màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.

Lương Dĩ Toàn thở nhẹ ra, cười với Thẩm Tế: “Chào buổi trưa.


Thẩm Tế đem chìa khóa xe cho nhân viên, xuống xe cười với cô: “Chào buổi trưa.


Cùng lúc đó, trước một cửa nhà hàng Nhật, Trình Lạc nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron màu bạc dừng trước mặt cô.

Cửa kính
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi