Một câu “Em coi tôi là cái gì” này không giống câu hỏi, lại giống một câu cảm thán, nghe ra lại có mùi tự giễu.
Lương Dĩ Toàn không hiểu Biên Tự tích góp oán khí từ đâu tới, giống như anh mới là người bị hại, mà cô lại là người phụ lòng người khác.
Cô kì quái nhìn anh: “Chuyện anh không quan tâm, vì sao phải nói cho anh biết?”
“Em không nói cho tôi biết, làm sao biết tôi không quan tâm?”
“Quan tâm của anh chỉ là chuyện tin đồn nháo loạn cũng không có một câu giải thích?”
Hầu kết Biên Tự nhẹ nhàng xoay động một cái, giọng nói thấp đến giống như cắn răng nói ra: “Chuyện em không thèm để ý, vì sao tôi phải giải thích.
”
“…” Lương Dĩ Toàn há miệng thở dốc lại dừng lại, phát hiện cứ nói tiếp liền đâm vào chỗ chết.
Cô bị tức cho mơ hồ, mới có thể cãi nhau giống như học sinh tiểu học, chuyện vướng mắc tới anh đã sớm là quá khứ.
Im lặng một lúc, Lương Dĩ Toàn khẽ thở ra một hơi: “Tôi không biết hiện lại nói những thứ này còn có ý nghĩa gì, anh biết không?”
Cổ họng Biên Tự nghẹn ngào.
Lương Dĩ Toàn mệt mỏi nhìn anh: “Nếu anh tới tham gia chương trình này chính là vì theo tôi để tìm ra ai đúng ai sai, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi đã sai rồi, đều là lỗi của tôi, nếu anh vừa lòng thì đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, thời gian của anh không phải rất quý giá sao?”
Biên Tự cúi mắt nhìn cô, khớp hàm sợ run lại không nói được một lời.
Im lặng một hồi lâu, anh lại gật gật đầu: “Tôi đúng là một kẻ đần độn mới tới chỗ này lãng phí thời gian.
”
***
Lần đầu tiên Lương Dĩ Toàn biết được, cãi nhau sẽ làm cho choáng váng đầu óc.
Cô hốt hoảng đứng tại chỗ, rất lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Mà Biên Tự từ sau khi nói xong câu cuối cùng kia liền đi không thấy bóng.
Lương Dĩ Toàn quay đầu chớp mắt mấy cái, dơ tay phẩy phẩy trước mắt.
Điện thoại đúng lúc rung lên chặn lại ý nóng trong hốc mắt cô.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, thấy Tiêu Khiết gọi tới.
“Dĩ Toàn,” Tiêu Khiết thần bí đè thấp giọng nói, “Mình hỏi cậu một người, Chu Tử Thụy cậu có quen không?”
Lương Dĩ Toàn hít hít mũi, điều chỉnh tốt cảm xúc nói: “Có quen, là… Là bạn của Biên Tự, làm sao vậy?”
“Vậy là anh ta cũng quen cậu?”
“Ừm…”
Lúc đầu Lương Dĩ Toàn ở nhà Biên Tự hơn một tuần liền gặp Chu Tử Thụy.
Sáng sớm chủ nhật đó, chính là Chu Tử Thụy nói chuyện phiếm với Biên Tự ở ban công, sau khi thấy cô từ phòng ngủ Biên Tự đi ra, hỏi câu “Bạn gái?”
Biên Tự mới trả lời câu nói kia “Chẳng thế thì sao”.
Nhưng mà ngày đó cô cũng không biết tên Chu Tử Thụy.
Về sau biết tên anh ta là có một lần, cô có một buổi diễn quan trọng, Chu Tử Thụy vừa vặn xem vở kịch kia, bởi vì biết quan hệ của cô với Biên Tự, đợi kết thúc vở diễn, nhờ người tới hậu trường tặng cô một bó hoa.
Vì thế cô vẫn có ấn tượng không tồi với Chu Tử Thụy.
“Ok, cậu quen anh ta là bình thường, anh ta quen cậu cũng bình thường, nhưng vì sao lại biết mình?” Câu hỏi của Tiêu Khiết ngắt hồi tưởng của Lương Dĩ Toàn lại.
“Vừa rồi anh ta vào quán cà phê của mình, vừa thấy mình liền nói cảm thấy mình quen mặt, mình tưởng rằng là chiêu trò bắt chuyện, qua một lát sau anh ta đột nhiên vỗ đùi nói nhớ ra rồi, hỏi mình có phải bạn thân của cậu không, nói anh ta là bạn của Biên Tự.
Cái này thật kì diệu, Biên Tự vẫn luôn không nhớ ra được mình, sao bạn của anh ta lại biết mình được?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt, suy nghĩ một lát, nhất thời không nhớ nổi Tiêu Khiết với Chu Tử Thụy từng chạm mặt nhau lần nào.
“Mình cũng không biết.
” Lương Dĩ Toàn cau mày ngẩng đầu, thấy Thẩm Tế từ chỗ Chương Đạo Quốc đi tới, vội vàng nói, “Mình phải ghi hình tiếp đây, cậu đừng thân thiết với anh ta quá, ai biết bọn họ có tính làm cái quái quỷ gì không.
”
“Yên tâm, không ai lừa được lão nương này đâu,” Tiêu Khiết cười lạnh một tiếng, “Lão nương sẽ đi gặp anh ta.
”
***
Trong quán cà phê, Tiêu Khiết tắt điện thoại, vén rèm sau bếp đi ra
.