CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đột nhiên...

Hai tên thái giám kích động chạy tới.

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Ở trong mật thất tìm thấy một người sống! Là một nữ nhân!”

“Nữ nhân?”

Bạo Quân nói: “Mau cứu nữ nhân đó ra!”

“Dạ! Hoàng Thượng!”

Bạo Quân quát: “Tất cả các thị vệ, tất cả nghĩ cách cứu người còn sống ra! Nhanh lên! Trẫm muốn lập tức nhìn thấy nữ nhân kia!”

Rất nhanh, bọn thị vệ nâng một nữ nhân bị bỏng nghiêm trọng tới trước mặt Bạo Quân.

Bạo Quân nhìn thoáng qua, nữ nhân hấp hối, hơi thở mỏng manh, khuôn mặt cùng da thịt trên người của cô đã bị lửa thiêu bỏng một mảng lớn...

Vô cùng thê thảm!

Người này... Dĩ nhiên là Ám Tinh!

Bạo Quân quát: “Ám Tinh! Sao ngươi lại bị nhốt trong mật thất? Thái Hậu đâu? Trác vương phi đâu?”

“Ân. A. Nha...”

Ám Tinh đã suy yếu tới mức nói không ra lời.

Trong miệng chỉ phát ra tiếng rên nhẹ, giống như cô đang nói gì đó, nhưng không ai có thể nghe rõ cô muốn nói gì!

Bạo Quân biết lúc này cũng không thể hỏi ra cái gì, nói: “Nhanh! Mau! Kêu ngự y tới khám và chữa bệnh cho Ám Tinh! Mặc kệ trả giá đại giới gì, đều phải đem cô ta cứu sống! Có lẽ, cô ta là người duy nhất biết nơi Thái Hậu và Trác vương phi tới!”

“Dạ!”

Chúng thị vệ cùng thái giám, lại bắt đầu cố gắng dọn dẹp hiện trường...

- -

Một chùm ánh sáng, tựa như mưa rền gió dữ dội phất tới!

Làm cho mọi người đã đi trong bóng tối một thời gian dài, đôi mắt đều có chút đau nhói.

Như Ý biết, lập tức sẽ ra khỏi mật đạo!

Cái chết của cô cũng sắp đến!

Nhưng...

Bí mật cũng sẽ được tiết lộ sớm!

Thái Hậu...

Lão thái bà độc ác mà thâm trầm này rốt cuộc giấu kín bí mật và âm mưu gì?

Lập tức, sẽ biết được chân tướng!

“Nhanh! Những người phía trước nhanh chóng đi ra ngoài, những người phía sau cho nổ mật đạo đi!”

Thái Hậu khẩn trương truyền đạt mệnh lệnh trật tự rõ ràng.

Rất nhanh, mấy cung nữ tâm phúc đi ở đằng sau, quay lại đường cũ tìm được vị trí đã chôn chất nổ từ trước, dùng cây đuốc trong tay châm thuốc nổ...

“Đoàng!”

“Ầm!”

Bên trong mật đạo truyền đến chấn động kinh thiên động địa cùng tiếng nổ mạnh...

Như Ý cùng Thái Hậu còn ở lối ra cửa động, cảm giác cả mật đạo cũng sụp xuống một chút, rung lắc dữ dội, một ít bụi rơi xuống trên đỉnh đầu họ...

Như Ý thầm nghĩ: “Lão thái bà này quả nhiên sớm đã sắp xếp mọi thứ! Một khi cho nổ mật đạo, Hoàng Thượng cho dù tìm được lối vào mật đạo, cũng không có cách nào đuổi theo, hơn nữa vĩnh viễn cũng không biết mật đạo này thông tới nơi nào...”

Thái Hậu ở phía sau đẩy Như Ý một phen rồi nói: “Nhanh đi ra ngoài! Đã tới cửa động rồi, còn lề mề cái gì? Cho dù cô không muốn chết, cũng không phải do cô quyết định! Thế nhưng trước khi cô chết, ai gia có thể cho cô một cơ hội, để cô đi ra ngoài liếc nhìn ánh mặt trời lần nữa!”

Như Ý nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc bình minh đâu! Ý tứ của Thái Hậu là chờ tới bình mình rồi mới giết tôi? Chẳng phải tôi lại có thể sống thêm mấy canh giờ sao?”

“Đi mau!”

Thái Hậu không kiên nhẫn đẩy Như Ý một phen.

Như Ý hai tay bị trói sau lưng, hai cánh tay lại bị hai cung nữ Trương ma ma và Lý ma ma áp giải, bị đẩy mạnh một phen, có chút đứng không vững, trực tiếp lảo đảo chạy tới phía trước.

Chói mắt quá!

Như Ý lảo đảo một cái, ra khỏi cửa động, đi tới một nơi có ánh sáng chói lòa!

Cô theo bản năng nhắm mắt lại.

Còn chưa kịp nhìn đây là nơi nào, cô liền nhắm chặt hai mắt lại!

Đôi mắt vô cùng đau đớn!

“Cô có thể mở mắt rồi!”

Thanh âm của Thái Hậu bỗng nhiên truyền đến!

Như Ý chậm rãi mở mắt, nhìn thấy đây là một căn phòng nguy nga lộng lẫy, rất giống với một căn phòng trong tẩm cung của Thái Hậu, chẳng qua căn phòng này rộng rãi hơn...

Đây chắc chắn không phải là một nơi tầm thường!

Như Ý còn chú ý tới, trong phòng thắp đầy ngọn đèn dầu...

Trách không được lúc nãy vừa tiến vào, đôi mắt lại bị đau!

Đây là chỗ nào?

Lộng lẫy lại xa hoa như vậy...

Nhất định không phải nhà dân bình thường!

Như Ý nhìn qua căn phòng, rất nhanh đem ánh mắt tập trung trên người Thái Hậu!

Thái Hậu giống như một pho tượng phật ngồi trong phòng, hai bên đứng đầy các cung nữ, bộ dạng đắc ý nhàn nhã, khác hoàn toàn với dáng vẻ chật vật vừa nãy.

“Thái Hậu. Đây là đâu?”

Như Ý tò mò hỏi.

Thái Hậu lạnh nhạt nói: “Cô sắp chết rồi mà một chút cũng không hề sợ hãi, lại không ngừng tò mò đặt câu hỏi, thật sự là một người kỳ lạ!”

Như Ý nói: “Dù sao võ công của tôi mất rồi, lại rơi vào trong tay của Thái Hậu, muốn đánh muốn giết, tất cả đều do Thái Hậu làm chủ là được! Cho dù tôi muốn sống, cũng không phải do tôi quyết định! Vừa nãy đã không quan tâm tới vấn đề sống chết rồi, còn không bằng trước khi chết thỏa mãn sự tò mò của bản thân, ít nhất chết một cách rõ ràng.”

Trên mặt Như Ý mang theo một nụ cười yếu ớt.

Nàng chú ý tới, có một nữ tử sắc mặt lạnh như băng đứng phía sau Thái Hậu, dung mạo thanh tú, có vài phần tương tự Ám Tinh, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự lạnh lẽo và vô tình, lạnh lùng hơn nhiều so với Ám Tinh...

Người này...

Không cần phải nói, chính là Ám Băng!

Thái Hậu nói: “Được! Ai gia để cho ngươi chết một cách rõ ràng!”

Như Ý nói: “Thái Hậu...”

Thái Hậu đánh gãy lời cô, nói: “Đợi đã! Nhưng ai gia cũng không có thời gian và đủ kiên nhẫn mà thành thật cùng cô nói chuyện phiếm nữa! Vừa rồi ai gia vội vàng chạy trốn, còn có thời gian cùng cô tán gẫu, hiện tại ai gia nắm phần thắng, cô cũng mất đi giá trị lợi dụng, ai gia không có kiên nhẫn lại cùng cô làm loạn nữa! Thế nhưng, ai gia nếu đã đáp ứng để cô chết một cách rõ ràng, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Hiện tại, ai gia cho cô cơ hội để hỏi ba câu! Cho dù cô hỏi cái gì, ai gia cam đoan sẽ nói sự thật cho cô! Nhưng cô chỉ có ba cơ hội! Nhanh hỏi đi!”

Như Ý nói: “Thái Hậu, đây là nơi nào?”

Thái Hậu nói: “Phủ Thừa tướng?”

Như Ý vốn muốn hỏi: “Nơi nào của Phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ là phủ Thừa tướng của Đường Bắc gia tộc? Vì sao lại ở phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng không phải bị thiêu hủy rồi sao?”

Thế nhưng...

Cô nhớ tới mình chỉ có cơ hội hỏi ba câu.

Nếu đã lãng phí một cơ hội.

Thì sẽ không thể lãng phí thêm cơ hội nào nữa!

Cô phải nắm được trọng điểm vấn đề!

Dù sao, chuyện khác của Thái Hậu, cô cũng không có nhiều hứng thú muốn biết!

Thái Hậu thúc giục nói: “Nhanh hỏi đi! Cô còn có hai lần cơ hội!”

Như Ý nghĩ nghĩ rồi nói: “Thái Hậu, tại sao bà cố ý đem hộp thần thứ hai tới Tịch Mịch Yên Vũ Lâu bán đấu giá?”

“A?”

Thái Hậu giật mình kinh ngạc!

“Cô...”

“Sao cô lại biết chuyện này?”

“Ai nói cho cô?”

“Cô còn biết cái gì nữa?”

“Nhanh nói!”

“Nói mau!”

Ánh mắt của Thái Hậu, trở nên cực kỳ sắc bén mà tà ác!

Như Ý thầm nghĩ: “Lão thái bà này hình như đối với chuyện hộp thần thứ hai rất khẩn trương, xem ra quả nhiên không có đoán sai, người đưa hộp thần đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu chính là Ám Băng, tự nhiên là do Thái Hậu phái cô ta đi! Người phía sau màn, không hề nghi ngờ chính là Thái Hậu!”

Ánh mắt của Thái Hậu độc ác mà sắc bén, trừng mắt với Như Ý, tràn ngập sát khí.

Như Ý cười yếu ớt nói: “Thái Hậu! Bà không phải nói sẽ trả lời ba câu hỏi của tôi sao? Dù sao tôi cũng sắp chết, tại sao biết được đâu có quan hệ gì? Thái Hậu chỉ cần trả lời câu hỏi là được rồi!”

Thái Hậu nghĩ nghĩ, ánh mắt sắc bén dần dần lui đi, trên nét mặt già nua toàn bộ nếp nhăn giãn ra, có chút đắc ý nói: “Cô vậy mà biết được chuyện này! Quả thật là không đơn giản! Ai gia quả nhiên đã quá coi thường cô! Nữ nhân này, quả đúng là một... yêu nữ!”

Như Ý nói: “Thái Hậu có sẵn lòng trả lời câu hỏi của yêu nữ này hay không?”

Thái Hậu nói: “Ai gia nếu đáp ứng cô trả lời ba câu hỏi, nếu cô đã hỏi, thì ai gia nhất định sẽ trả lời. Hơn nữa, sẽ trả lời đúng sự thật!”

Như Ý nói: “Nô tì chăm chú lắng nghe!”

Thái Hậu nói: “Cô đã biết hộp thần thứ hai là của ai gia, vậy cô hẳn là biết gần đây Tịch Mịch Yên Vũ Lâu đã xảy ra chuyện gì?”

Như Ý gật đầu, nói: “Đương nhiên biết! Anh hùng thiên hạ, cho dù là quan lại cao quý, hay là cao thủ giang hồ, toàn bộ đều vì hộp thần thứ hainày mà tranh đoạt giết chóc, khiến kinh thành trở thành nơi tinh phong huyết vũ, không được an bình!”

Thái Hậu nói: “Đây chính là mục đích của ai gia!”

Như Ý bỗng nhiên cả kinh, nói: “Mục đích... mục đích của Thái Hậu, chính là châm ngòi cho sự hỗn loạn của kinh thành?”

Thái Hậu thở dài, trong đôi mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nói: “Kỳ thật, mục đích vốn dĩ của ai gia chính là muốn khơi mào sự hỗn loạn của kinh thành, khiến cho thế lực ở khắp nơi tranh đoạt hộp thần thứ hai, cứ như vậy, Hoàng Thượng tự nhiên mệt mỏi mà ứng phó...”

Như Ý nói: “Đúng là một cách hay, thả con tép, bắt con tôm! Bà không những có có thể kiềm chế Hoàng Thượng, còn có thể nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của Trác vương phủ, phủ Thừa tướng và các môn phái thế gia trong thiên hạ... Quả nhiên là một kế sách tuyệt diệu!”

Thái Hậu nói: “Đáng tiếc! Ngàn tính vạn tính, cuối cùng ai gia vẫn là bại bởi Hoàng Thượng!”

Như Ý nói: “Hoàng Thượng biết chuyện của hộp thần thứ hai sao?”

Thái Hậu nói: “Hoàng Thượng cũng không biết tin tức về hộp thần thứ hai do ai gia thả ra, cố ý dẫn tới quần hùng tranh đoạt! Nhưng thật không ngờ, Hoàng Thượng lại lợi dụng cơ hội này diệt trừ Đường Bắc gia tộc, hơn nữa còn rèn sắt khi còn nóng, sét đánh không kịp bưng tai khiến cho Trác vương phủ mất đi quyền lực, còn giam lỏng tất cả mọi người của Trác vương phủ!”

Như Ý nói: “Kế hoạch này của Thái Hậu quả thực tinh diệu! Nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại bị Hoàng Thượng lợi dụng lần hỗn loạn này, diệt trừ mối uy hiếp, củng cố hoàng quyền của mình!”

Thái Hậu hít sâu một hơi, nói: “Cô còn có một câu hỏi cuối cùng! Hỏi đi! Hỏi xong, ai gia sớm tiễn cô lên đường!”

Như Ý nghĩ nghĩ, nói: “Thái Hậu làm thế nào có được hộp thần?”

Thái Hậu nói một người bịt mặt đưa hộp thần cho ai gia!

Như Ý nói: “Thái Hậu trả lời như vậy rất có lệ đi? Nếu Thái Hậu cho tôi cơ hội hỏi ba câu hỏi, thì nên kể chi tiết cho tôi biết rõ hơn.”

Thái Hậu nói: “Cũng không phải ai gia cố ý giấu diếm, mà là ai gia cũng không biết hắn là ai! Mấy chục năm nay, cho tới bây giờ ai gia cũng chưa thấy được bộ mặt thật của hắn, hắn vẫn luôn đeo mặt nạ khi gặp mặt ai gia... Những năm gần đây, hắn trợ giúp ai gia rất nhiều, ngay cả Ám Tinh Ám Băng, cũng là do hắn tự mình dạy dỗ bồi dưỡng ra!”

“A?”

Chính cái người bịt mặt kia dạy võ công cho hai tỷ muội Ám Tinh?

Như Ý vô cùng tò mò.

Người kia, chẳng lẽ là đặc công tương lai?

Thái Hậu đột nhiên bắn ra tia sát khí, nói: “Được rồi! Vấn đề của cô đã hỏi xong, hiện tại, liền chuẩn bị chịu chết đi! Ai gia còn có thể tặng cho cô một cái phúc lợi cuối cùng!”

“Phúc lợi gì?”

“Cô không phải có quan hệ tốt với Ám Tinh sao? Ai gia liền để cho tỷ tỷ của Ám Tinh tự tay giết cô! Ám Băng!”

Thái Hậu đột nhiên hô một tiếng!

“Có!”

Ám Băng ở phía sau, đôi mắt mãnh liệt bắn ra một tia lạnh như băng, nghiêm túc bước ra, tựa như một quân nhân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cung kính mà nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh!

Ám Băng này, quả nhiên tàn bạo hơn so với Ám Tinh!

Cũng không biết võ công của cô ta rốt cuộc như thế nào.

Như Ý trong lòng tò mò nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi