CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Thái Hậu tức giận nói: “Tiễn Trác vương phi lên đường!”

Ám Băng nói: “Dạ!”

Nói xong, cô từng bước một, chậm rãi hướng tới Như Ý...

Như Ý có thể cảm giác được toàn thân Ám Băng đều tản ra hàn khí lãnh khốc, giống như một cỗ máy giết người lạnh như băng, cơ hồ không có bất cứ cảm tình nào.

Người như vậy, không giống Ám Tinh, bề ngoài lạnh như băng, nhưng lại có nội tâm đơn thuần thiện lương.

Người này, nội tâm cũng nhất định lạnh như băng.

Như Ý từng nghe Ám Tinh nói qua, khi cô ta còn nhỏ đã chịu qua rất nhiều gian khổ, lúc mới bảy tám tuổi đã bị người cưỡng gian...

Cô ta đã rất oán hận thế giới này.

Nội tâm của cô ta, nhất định sớm đã cứng rắn như thiết, rét lạnh như băng!

Người như vậy, mới là người chân chính đáng sợ!

Khó trách Thái Hậu coi trọng Ám Băng này như vậy!

Cô ta tuyệt đối là một sát thủ trời sinh! Cỗ máy giết người lãnh khốc vô tình nhất!

Như Ý thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, một trận hàn khí áp bách khiến kẻ khác hít thở không thông...

Cô muốn tập trung nội lực, nhưng, trong cơ thể lại trống rỗng...

Nội lực vỗn dĩ dư thừa không hiểu sao đều đột nhiên biến mất đi nơi nào...

Ám Băng lạnh lẽo nói: “Nếu cô muốn một cơ hội quyết đấu công bằng, tôi có thể thả cô ra! Dù sao, kết quả cuối cùng vẫn như vậy! Cô đều phải chết!”

Như Ý cười khổ nói: “Không cần! Võ công của tôi hoàn toàn biến mất, cho dù cô có mở trói cho tôi, tôi cũng đánh không lại cô!”

Ám Băng nói: “Võ công hoàn toàn biến mất? Nội lực của cô đâu?”

Như Ý cười nói: “Tới biển Aegean của Hy Lạp du lịch nghỉ phép rồi!”

“Bậy bạ! Chịu chết đi!”

Ám Băng lăng lẽo đánh một chưởng qua!

Như Ý khẩn trương nói: “Gần đây chúng nó gặp một đoàn xiếc ảo thuật Hỏa Diễm!”

“Cô... nói cái gì?”

Ám Băng cả kinh, bàn tay tạm dừng ở giữa không trung...

Như Ý nói: “Tôi nói nội lực của tôi đều chạy tới biển Aegean nghỉ phép, nhưng gần đây chúng nó gặp một đoàn xiếc ảo thuật Hỏa Diễm thú vị ở Hy Lạp.”

Ám Băng sắc mặt âm hàn nói: “Nói hưu nói vượn! Cô làm sao biết đoàn xiếc ảo thuật Hỏa Diễm? Nhanh nói!”

Như Ý nói: “Cô tại sao lại khẩn trương như vậy?”

Ám Băng lạnh lùng nói: “Chuyện về đoàn xiếc ảo thuật Hỏa Diễm, chỉ có hai tỷ muội chúng tôi biết, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng nói cho bất cứ kẻ nào!”

- -

Thị vệ 1: “Bẩm báo Hoàng Thượng! Không phát hiện thi thể của Thái Hậu!”

Thị vệ 2: “Bẩm báo Hoàng Thượng! Không phát hiện thi thể của Trác vương phi!”

Thị vệ 3: “Bẩm báo Hoàng Thượng! Không phát hiện thi thể của mấy ma ma bên người Thái Hậu!”

Thị vệ 4: “Bẩm báo Hoàng Thượng! Số người trong tẩm cung của Thái Hậu, tổng cộng thiếu hai mươi mấy người!”

Thị vệ 5: “Bẩm báo Hoàng Thượng! Thục Ninh Cung đã kiểm kê xong, trừ bỏ cung nữ từ trong biển lửa trốn ra, người duy nhất ở trong ngọn lửa còn sống là Ám Tinh cô nương bị giam giữ bên trong mật thất, những người khác toàn bộ đã bị giết chết!”

Thị vệ 13: “Bẩm báo Hoàng Thượng! Bên trong tẩm cung của Thái Hậu phát hiện một thông đạo bí mật!”

Bạo Quân nhìn từng khối thi thể ở trước mắt, còn đang tự hỏi, tại sao số lượng thi thể lại thiếu hơn hai mươi người?

Chẳng lẽ người cứ như vậy biến mất trong không khí?

Lúc này, vừa lúc có thị vệ lại đây bẩm báo bên trong tẩm cung của Thái Hậu phát hiện một mật đạo!

“Mật đạo?”

Bạo Quân lạnh lùng cười: “Mụ phù thủy già này quả nhiên có giữ lại ám chiêu! Bà ta biết sớm muộn sẽ có một ngày trẫm đối phó bà ta, nên đã chuẩn bị sẵn một đường lui! Người đâu! Lập tức đi vào mật đạo đuổi theo! Ngoại trừ Trác vương phi, những người khác nếu chống cự, đều giết hết!”

Một tên thị vệ nghi hoặc nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu... Thái Hậu cũng giết sao?”

Ánh mắt Bạo Quân bắn ra một tia lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ lời trẫm nói sao? Ngoại trừ Trác vương phi, tất cả đều giết!”

“Dạ! Hoàng Thượng!”

Đám thị vệ lập tức chạy tới mật đạo!

Một lúc sau, một tên thị vệ mặt xám mày tro hồi báo Hoàng Thượng! Mật đạo bị nổ, phía trước đều bị chặn kín!

Bạo Quân nói: “Không có lối khác sao?”

Thị vệ nói: “Chỉ có một lối mật đạo!”

Bạo Quân nói: “Có biết mật đạo dẫn đến đâu không?”

Thị vệ nói: “Mật đạo rất sâu, hơn nữa rất dài, không biết dẫn đến đâu! Nhưng có thể khẳng định, nhất định là ra khỏi hoàng cung!”

Bạo Quân nói: “Hạ lệnh phong tỏa toàn thành! Lập tức kêu Thác Bạt Vân cùng Hà Thiên Chiếu tới gặp trẫm! Cho dù đem kinh thành đào ba thước đất, trẫm cũng muốn bắt được người!”

“Dạ! Hoàng Thượng!”

- -

Ám Băng sắc mặt âm hàn nói:: “Nói hưu nói vượn! Cô làm sao biết đoàn xiếc ảo thuật Hỏa Diễm? Nhanh nói!”

Như Ý nói: “Cô tại sao lại khẩn trương như vậy?”

Ám Băng lạnh lùng nói: “Chuyện về đoàn xiếc ảo thuật Hỏa Diễm, chỉ có hai tỷ muội chúng tôi biết, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng nói cho bất cứ kẻ nào!”

Như Ý nói: “Nói không chừng Ám Tinh nói cho tôi biết thì sao!”

Ám Băng nói: “Nói bậy! Hai tỷ muội chúng tôi đã nói, những cực khổ mà chúng tôi trải qua từ trước tới nay, không nói cho bất cứ kẻ nào!”

Như Ý cười nói: “Cô xác định sao? Nói không chừng cô không nói cho người khác, nhưng, muội muội của cô sẽ nói cho người khác? Cô ấy và cô không giống nhau! Cô ấy so với cô còn tốt bụng hơn nhiều!”

Ám Băng lạnh lùng nói: “Hừ! Cô đang tính đổ lỗi cho tôi sao?”

Như Ý cười nói: “Tôi cũng không dám đổ lỗi cho cô! Chỉ là, cô khẳng định muội muội cô sẽ không đem bí mật này nói cho người khác như vậy sao? Cô sao có thể khẳng định được!”

Ám Băng nói: “Đây là ước định của hai tỷ muội chúng tôi!”

Như Ý cười nói: “Ước định? Ha hả, ước định của cô, chỉ sợ là không có tác dụng gì!”

Ám Băng nói: “Cô nói cái gì, cô rốt cuộc là ai, cô đã làm gì muội muội tôi!”

Như Ý nói: “Tôi không làm gì cô ấy cả! Nhưng, nếu cô ấy đã chết, ước định của các cô, khẳng định không còn tác dụng gì nữa! Cô nói xem, tôi nói có đúng hay không!”

Ám Băng kinh ngạc nói: “Cái gì, cô vừa nói cái gì, cô nói ai đã chết!”

Như Ý cười nói: “Muội muội của cô! Ám Tinh, cô ấy hiện tại, chỉ sợ đã chết rồi!”

Ám Băng nói: “Cô nói bậy bạ gì đó!”

Như Ý nhìn Thái Hậu, mỉm cười, nói: “Nếu cô không tin, có thể hỏi thử Thái Hậu! Ám Tinh đã xảy ra chuyện gì, Thái Hậu chính là người rõ ràng nhất!”

Ám Băng hiển nhiên vô cùng lo lắng đối với chuyện của Ám Tinh.

Như Ý vừa nói như vậy, cô lập tức đem ánh mắt hướng về phía Thái Hậu.

Thái Hậu có chút sửng sốt, thật không ngờ Như Ý trước khi chết, còn muốn kéo bà ta xuống nước!

“Nữ nhân này, quả nhiên là yêu nữ!”

“Sớm biết như vậy, nên giết cô từ sớm!”

“Hừ!”

Hiện tại Thái Hậu đã hối hận vừa rồi không giết Trác Như Ý sớm hơn!

Bằng không, hiện tại cũng sẽ không phiền toái như vậy!

Thái Hậu hắng giọng, nói: “Cái này sao! Kỳ thật, Ám Tinh, có thể đã táng thân trong biển lửa rồi!”

Ám Băng nói: “Cái gì? Táng thân biển lửa! Thái Hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thái Hậu trầm mặc không nói.

Ám Băng cả kinh nói: “Thái Hậu, vừa nãy không phải người nói, Ám Tinh đi thực hiện nhiệm vụ khác sao? Tôi cũng rất kỳ quái, vì sao toàn bộ mọi người đã lui, chỉ có Ám Tinh là không thấy đâu!”

Thái Hậu nói: “Sự thật là thế này, lúc ấy, khi chúng ta chạy trốn, tình huống rất nguy hiểm, mà Ám Tinh là người có võ công cao nhất trong các cung nữ, vì thay ai gia dọn sạch chướng ngại đằng sau, cô ấy liền cùng mấy cung nữ khác ở lại, đối phó với người của Hoàng Thượng!”

Ám Băng nói: “Thái Hậu! Người sao có thể để cho Ám Tinh đi làm chuyện như vậy?”

Thái Hậu cả giận nói: “Ngươi hiện tại là muốn trách cứ ai gia sao?”

Ám Băng nói: “Nô tỳ không dám! Ám Tinh... Ám Tinh có thể vì Thái Hậu tận trung mà chết, đây là phúc khí của nó!”

Nói xong, đôi mắt của cô, rõ ràng rơi xuống vài giọt nước mắt!

Thực tế, ban đầu Thái Hậu cũng tính toán đưa Ám Tinh cùng đi!

Nhưng, sau đó lại phát hiện, đưa Ám Tinh cùng đi, cũng không phải là một quyết định sáng suốt!

Ám Tinh đã sinh ra lòng phản nghịch với bà ta!

Giữ ở bên người, thay vì về sau nơi chốn đề phòng, không bằng để cho cô ta táng thân biển lửa!

Dù sao sau khi chết, cũng đã đầu xuôi đuôi lọt!

Cho dù là Ám Băng có cái gì bất mãn và bi thương, đó cũng đã là chuyện không còn cách nào nữa!

Nếu lựa chọn đi theo Thái Hậu, tự nhiên sẽ gặp nguy hiểm!

Thái Hậu đã sớm nghĩ xong lý do, cũng có thể đủ để lừa dối cho qua!

Nội tâm Ám Băng tuy vô cùng bi thương, khổ sở, nhưng mặt ngoài cô thoạt nhìn vẫn bình thản, trấn định như trước...

Chỉ là vài giọt nước mắt nơi khóe mắt, lại bán đứng cô!

Như Ý đột nhiên cười ha hả!

Ám Băng cả giận nói: “Cô cười cái gì!”

Như Ý nói: “Tôi cười cô nha! Cô thật sự quá ngây thơ rồi! Cô quả thực so với muội muội cô còn khờ dại hơn!”

Ám Băng nói: “Cô đang nói cái gì?”

Như Ý chỉ vào Thái Hậu nói: “Cô thật sự tin tưởng lời nói của mụ phù thủy già này sao?”

Thái Hậu cả giận nói: “Hỗn xược! Cô dám, dám kêu ai gia là mụ phù thủy già!”

Như Ý cười hì hì nói: “Tôi sở dĩ đối với bà thực cung kính, chẳng qua là muốn thám thính bí mật của bà mà thôi! Hiện tại bà đã nói hết bí mật cho tôi biết, tôi tại sao phải cung kính bà nữa? Trong lòng bà nghĩ muốn giết tôi, tôi còn phải cung kính với bà, bà thực sự nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?”

Khuôn mặt Thái Hậu trở nên lạnh lẽo!

Bà ta tức giận đến mức mặt lúc xanh lúc tranh...

Ám Băng cả giận nói: “Cô không thể vô lễ với Thái Hậu!”

Như Ý nói: “Bà ta hại chết muội muội của cô, cô vẫn còn muốn một lòng với mụ phù thủy già này sao?”

Ám Băng lau nước mắt, khôi phục thần sắc băng lãnh như thường: “Hừ! Ám Tinh có thể vì Thái Hậu mà cúi đầu tận trung, đây là phúc khí của nó!”

Như Ý cười mắng: “Cô đúng là một kẻ ngu ngốc! Ở đâu có một kẻ tận trung đến chết như cô được? Muội muội của cô, rõ ràng chính là do mụ phù thủy này giết chết, cô thế nhưng còn ở đây nói bà ta tốt!”

Ám Băng nói: “Cô đừng nói bậy vu oan Thái Hậu!”

Thái Hậu sợ Như Ý nói ra chân tướng, cả giận nói: “Ám Băng! Nhanh lên! Giết cô ta! Nữ nhân này là một yêu nữ, lời nói của cô ta, một câu cũng không thể tin!”

Như Ý nở nụ cười, trên mặt rộ ra một nụ cười xinh đẹp như hoa!

“Ám Băng!”

“Ám Băng a Ám Băng!”

“Cô là một người rất thông minh!”

“Chính cô ngẫm lại xem, nếu không phải trong lòng Thái Hậu có quỷ, sợ tôi nói ra chân tướng!”

“Bà ta tại sao phải lo lắng như vậy?”

“Cô xem thử bộ dáng của bà ta, rõ ràng là chột dạ, cho nên mới muốn cô giết tôi diệt khẩu!”

“Một người chết, bí mật gì cũng không thể nói ra!”

“Thái Hậu, câu này do chính bà nói đi?”

Như Ý lạnh lùng cười.

Ám Băng vốn dĩ vô cùng tin tưởng Thái Hậu, nhưng, sau khi nghe xong lời nói của Như Ý, nhìn lại thần sắc lo lắng trên mặt Thái Hậu...

Như Ý nói rất đúng.

Cô là người thông minh!

Cô tự nhiên có thể hiểu được, thần sắc không bình thường của Thái Hậu, nhất định là có cái gì quỷ dị!

Ám Băng đột nhiên rút kiếm ra, chỉ vào Như Ý cả giận nói: “Cô mau nói! Đem tất cả những việc mà cô biết, toàn bộ nói ra!”

Như Ý nói: “Cô không cần chĩa kiếm vào tôi, tôi cũng sẽ nói!”

Ám Băng nói: “Đừng dài dòng! Nhanh nói!”

Như Ý nói: “Thật ra, sự thật là như thế này...”

Thái Hậu dưới tình thế cấp bách, cả giận nói: “Trương ma ma! Lý ma ma, mau, giết chết yêu nữ này!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi