CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý cười hỏi: "Nếu như bởi vì đói, thì gật một cái, nếu như bởi vì bị bệnh, thì gật đầu hai cái!"

"Quác quác!"

Tiểu Bạch kêu một tiếng lại gật đầu một cái.

Là cả hai!

Như Ý lại cười nói: "Thì ra là thế! Ta hiểu rồi! Tại sừng ngươi dài ra, người không biết sao, sừng dài ra đồng thời cũng đối với thân thể ngươi sinh ra một chút ảnh hưởng, giống như lúc phát sốt đối thân thể con người cũng sinh ra ảnh hưởng, cho dù nhìn thấy đồ ăn rất ngon cũng không muốn ăn. Có lẽ, sừng dài ra sẽ có tác dụng phụ giống như phát sốt, sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của ngươi, cho nên ngươi mới cực kỳ không đói bụng."

"Quác quác!"

Tiểu Bạch cảm động nước mắt chảy xuống.

"Chủ nhân thực sự quá thông minh!"

Như Ý nói: "Nhưng ngươi như thế này cũng không thể xuống dưới được! Vẫn chưa biết sừng của ngươi sẽ dài đến lúc nào mới thôi đâu! Nếu ngươi cứ nhịn đói như thế thì sừng còn chưa kịp dài ra hết chính ngươi đã chết đói mất rồi! Như thế này đi, ta dẫn ngươi đi đại phu! Để đại phu cho kê cho ngươi mấy thang thuốc kích thích tiêu hóa, như vậy ngươi sẽ có cảm giác muốn ăn cơm!"

"Quác quác!"

Một tháng qua, rốt cục lần đầu tiên Tiểu Bạch cũng nhếch miệng cười thoải mái!

Nó dùng cái đầu nhỏ, liều mạng hướng trong ngực Như Ý cọ cọ...

Như Ý nhấc hai tai nó lên, mắng: "Tiểu quỷ! Đừng hòng mượn cơ hội chấm mút ăn đậu hũ!"

Lúc đầu cô muốn thuận tay giống như trước đây, đem Tiểu Bạch hất ra...

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu không chịu nổi của nó như vậy, sao nhẫn tâm được?

Vội vàng đem nó ôm thật chặt vào trong ngực, sau đó vội vã ra cửa!

Vừa ra khỏi cổng bang Thanh Long, liền nhìn thấy Thu Vân đang xông tới.

Trải qua một thời gian, cảm tình của Thu Vân đối với Như Ý đường như đã nghĩ thoáng ra rất nhiều, không có sự lúng túng như trước kia nữa.

"Chủ nhân. Tống Thanh phái người đưa tin tới Tịch Mịch Yên Vũ lâu, nói chủ nhân đã trở về..."

"Có chuyện gì đặc biệt không?"

"Chúng ta muốn báo cho chủ nhân, hộp thần thứ hai đã bị người khác lấy mất!"

"Chuyện này ta đã sớm biết!"

"Chủ nhân đã biết?"

"Phải! Có thời gian, ta sẽ từ từ nói rõ cùng bốn người các ngươi!"

"Lúc nào? Chủ nhân. Bốn người chúng ta ai cũng rất nhớ chủ nhân!"

Như Ý vốn chỉ qua loa tùy tiện nói một chút, nhưng dáng vẻ của Thu Vân lại giống như rất chờ mong.

"Ngày mai ta phải về hoàng cung. Vậy thì đêm nay đi! Đêm nay các ngươi đến bang Thanh Long đi! Bây giờ ta muốn dẫn Tiểu Bạch đi xem bệnh, ngươi về Tịch Mịch Yên Vũ lâu trước đi!" Nói xong, Như Ý ngồi trên lưng ngựa phóng đi!

Thu Vân trở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu.

Ba người Hoa Lâu Vân liền vây quanh hỏi thăm tin tức của Như Ý.

Thu Vân nói: "Các ngươi yên tâm đi, chủ nhân không có chuyện gì còn sống rất tốt! Thương thế hình như cũng đã tốt, chí ít trước mắt không có gì đáng ngại!"

Hoa Lâu Vân nói: "Chủ nhân đã mất đi nội lực, Hoàng cung lại là nơi nguy hiểm, không có người bảo hộ là tuyệt đối không được! Một tháng miễn cưỡng có thể vượt qua, nhưng một năm thì sao? Nếu như chủ nhân quả thật mang thai, vậy chín tháng tiếp theo càng ngày hành động sẽ càng bất tiện, nguy hiểm cũng sẽ gia tăng!"

Kiếm Hàn Y nói: "Ta đã sớm nói để ta tới Hoàng cung âm thầm bảo hộ chủ nhân rồi!"

Hoa Lâu Vân nói: "Nhưng nếu trà trộn vào Hoàng cung thì phải làm Thái giám! Ngươi muốn làm Thái giám sao?"

Kiếm Hàn Y nói: "Ta có thể lặng lẽ trà trộn vào đó, giống như một cái bóng ma! Tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện, cũng không cần thân phận!"

Hồng Chúc nghĩ nghĩ, cũng nói: "Hoa Lâu Vân, Kiếm Hàn Y nói có lý! Nhiệm vụ của bốn người chúng ta là bảo vệ chủ nhân chứ không phải ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu! Hiện tại đã tìm được chủ nhân, chúng ta không cần tiếp tục ở lại nơi này!"

Hoa Lâu Vân nói: "Nhưng hình như chủ nhân cũng không muốn để chúng ta đi theo! Mà lại, chúng ta ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu cũng là ý tứ của chủ nhân, ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu có thể điều tra manh mỗi của hộp thần thứ hai, bí mật của Yêu Nghiệt công tử! Hơn nữa, nơi này là thánh địa mà người giang hồ tụ họp, ở chỗ này là nơi tin tức giang hồ linh thông nhất! Chúng ta ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu đối với chủ nhân mà nói vẫn có chút tác dụng!"

Kiếm Hàn Y nói: "Ngươi muốn ở lại nhưng ta lại không muốn ở lại. Sứ mạng duy nhất của ta chỉ là bảo hộ chủ nhân! Nếu như toàn bộ chúng ta ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu làm chó giữ nhà cho người ta, mà chủ nhân ở trong hoàng cung gặp nguy hiểm gì... Đến lúc đó toàn bộ các ngươi liền tự sát thuẫn chủ đi!"

Hoa Lâu Vân cười khổ nói: "Cũng không nên nói như vậy! Chủ nhân đã không muốn chúng ta đi theo vậy đã nói rõ trong lòng chủ nhân đã có tính toán sẵn! Nàng sẽ tự bảo vệ mình!"

Kiếm Hàn Y cả giận nói: "Đem võ công của mình phế đi, ngươi còn nói có thể bảo vệ mình sao?"

Hoa Lâu Vân cũng có chút không vui, nói: "Kiếm Hàn Y! Ta biết ngươi vẫn luôn có thành kiến với ta, nhất là quyết định ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu hay là âm thầm đi theo bảo hộ chủ nhân...Ý kiến của ngươi và ta khác nhau rất lớn! Nhưng ta không trách ngươi, bởi vì ta cũng giống như ngươi cũng rất muốn đi theo bảo hộ chủ nhân! Nhưng ngươi cũng đừng quên, ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu là ý của chủ nhân chứ không phải là ý của ta! Nếu như ngươi thực sự không thích ý kiến của ta, ngươi có thể đi nói với chủ nhân!"

Hồng Chúc nói: "Được rồi. Các ngươi đừng ồn ào nữa. Có lẽ chủ nhân chính là chê chúng ta quá ồn ào cho nên mới không cần chúng ta đi theo!"

Thu Vân cười khổ, nói: "Cá tính của ngài ấy quá mức tùy tiện lại nhạt nhẽo đúng là sẽ không thích mỗi ngày bị rất nhiều người đi theo sau lưng bảo hộ, giống như một kẻ bất tài não toàn đất vậy!"

Hồng Chúc nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể để một mình nàng ở Hoàng cung? Kỳ thật cứ thế này cũng không phải là biện pháp! Dù sao Hoàng cung cũng là nơi thủ vệ sâm nghiêm! Vạn nhất xảy ra chuyện gì đó chúng ta cũng không thể biết được nội tình! Hơn nữa, nước xa cũng không cứu được lửa gần! Mặc dù thái độ của Kiếm Hàn Y có chút vấn đề nhưng ta cũng đồng ý với hắn!"

Hoa Lâu Vân nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta lại vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân sao?"

Kiếm Hàn Y lạnh lùng nói: "Chuyện này không giống! Trước kia bốn người chúng ta ở cùng một chỗ là vì muốn chờ đợi chủ nhân! Bây giờ đã tìm được chủ nhân, các ngươi có phương thức bảo hộ chủ nhân của các ngươi! Kiếm Hàn Y ta có biện pháp của riêng mình! Nếu như các ngươi muốn kiên trì ở lại nơi này vậy xin tha thứ cho Kiếm Hàn Y ta không thể phụng bồi!"

Sắc mặt Hoa Lâu Vân kinh biến, nói: "Kiếm Hàn Y! Ngươi không nên quá phận! Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ ba người chúng ta qua một bên sao? Ngươi đừng quên! Chúng ta gọi là Tứ đại mạc khách! Chức trách của chúng ta chính là bảo hộ chủ nhân! Ngươi không nên tự tiện đơn độc hành động!"

Thu Vân nói: "Kiếm Hàn Y! Ngươi đừng như vậy! Hoa Lâu Vân nói rất đúng! Bốn người chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ! Hơn nữa mục đích của bốn người chúng ta là giống nhau, cho dù suy nghĩ không giống nhau cũng không nên trở mặt!"

Hồng Chúc bỗng nhiên nói: "Không! Ngược lại ta cảm thấy lần này Kiếm Hàn Y nói rất có đạo lý!"

Thu Vân nói: "Hồng Chúc! Sao ngươi cũng đồng ý với lời nói của Kiếm Hàn Y vậy! Chúng ta không nên cực đoan như thế, phàm là ai cũng nên hảo hảo thương lượng!"

Hồng Chúc nói: "Trước hết các ngươi nghe ta nói hết đã! Sau đó hãy đưa ra quyết định! Kiếm Hàn Y, ngươi cũng đừng đi vội! Chờ ta nói xong được không? Mọi người tốt xấu gì cũng là huynh đệ tỷ muội một nhà! Ngươi nhất định phải gây tranh cãi như thế sao?"

Kiếm Hàn Y vốn là một người không thích nói nhiều, nếu có thể dùng một chữ nói rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ nói ra!

Có thể dùng một câu để nói rõ ràng, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nói lần thứ hai!

Cho nên, hắn vừa dự định muốn đi!

Lại bị Hồng Chúc gọi lại!

"Được! Ngươi nói đi!"

Kiếm Hàn Y lạnh lùng không quay đầu nhưng vẫn dừng bước!

Hồng Chúc nói: "Cách làm của Hoa Lâu Vân tất nhiên là đúng, chúng ta làm gì cũng đều lấy đại cục làm trọng, nhất là phải chiếu theo ý của chủ nhân! Chúng ta cũng không thể công khai vi phạm mênh lệnh của chủ nhân?"

Thu Vân nói: "Vậy sao ngươi lại đồng ý với Kiếm Hàn Y?"

Hồng Chúc nói: "Mặc dù cách làm của Kiếm Hàn Y hơi cực đoan nhưng nếu để tay lên ngực tự hỏi, các ngươi cũng dụng tâm ngẫm lại thật sự ý kiến của Kiếm Hàn Y không có chút đạo lý nào sao? Hiện tại võ công của chủ nhân đã hoàn toàn mất hết, một mình ở nơi Hoàng cung hung hiểm, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu!"

Thu Vân nói: "Ngươi nói thẳng rõ ràng ra đi! Nói hồi lâu chúng ta đến tột cùng cũng không hiểu ngươi đồng ý với ai!"

Hồng Chúc nói: "Hoa Lâu Vân có lập trường của Hoa Lâu Vân, Kiếm Hàn Y cũng có đạo lý của Kiếm Hàn Y! Không bằng chúng ta dứt khoát làm như thế này, bốn người chúng ta chia binh thành hai đường, một đường ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó! Một đường khác đi tới Hoàng cung bảo hộ chủ nhân!"

"Hả? Chia binh thành hai đường?"

Thu Vân hơi có chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy có chút đạo lý!

"Ta đồng ý!"

Kiếm Hàn Y rất sảng khoái nói!

"Ta... Cũng đồng ý!"

Hoa Lâu Vân biết, biện pháp này thật ra cũng là tốt nhất rồi!

Hồng Chúc nói: "Hoa Lâu Vân ở lại Tịch Mịch Yên Vũ lâu đi! Ta là một người cụt tay cũng không tốt trà trộn vào hoàng cung! Thu Vân và Kiếm Hàn Y, hai người các ngươi có thể chia làm một tổ, phụ trách bảo hộ chủ nhân! Thu Vân có thể làm một cung nữ trà trộn vào cung, hẳn là sẽ không bị hoài nghi gì! Với võ công của Kiếm Hàn Y muốn trà trộn vào Hoàng cung chắc cũng không cần đi tịnh thân làm Thái giám! Thật ra Kiếm Hàn Y chỉ cần tìm một nơi an toàn trong hoàng cung để ẩn núp! Để Thu Vân trà trộn đến bên người chủ nhân là được rồi... Như vậy một khi có nguy hiểm gì Thu Vân sẽ có thể ứng phó! Nếu Thu Vân không ứng phó được muốn thông tri cho Kiếm Hàn Y cũng rất thuận tiện!"

Thu Vân nghĩ nghĩ nói: "Hồng Chúc! Ngươi quá lợi hại! Bình thường thấy ngươi tính tình nóng nảy không nghĩ tới tâm tư của ngươi cũng rất tinh tế tỉ mỉ! An bài như vậy thật sự là không có sơ hở nào!"

Kiếm Hàn Y gật đầu: "Như thế đúng là rất tốt!"

Hồng Chúc đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề đương nhiên hắn cũng rất đồng ý!

Nếu không, hắn thật đúng là dự định đi làm thái giám!

Bây giờ cuối cùng không cần làm thái giám nữa rồi!

Một nam nhân muốn đi theo bên người Như Ý đi lại trong cung đúng là khó khăn rất lớn, rất dễ dàng bị người khác phát hiện.

Nhưng để Thu Vân trà trộn thành cung nữ tiếp cận Như Ý, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Kiếm Hàn Y chỉ cần ẩn núp ở một góc nào đó trong Hoàng cung, bằng kiếm pháp nổi danh xuất quỷ nhập thần như cái bóng của hắn đương nhiên là không thành vấn đề.

Lúc trước Mộc Lang bên cạnh Doanh Phi cũng dùng cách này nằm vùng ở trong hoàng cung.

Hoa Lâu Vân nói: "Biện pháp này đúng là rất tốt! Nhưng chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp như thế nào để đối phó với lâu chủ! Tốt nhất, không được để hắn hoài nghi! Mấy ngày nay hắn luôn luôn lơ đãng hỏi tới chuyện của chủ nhân, ta luôn cảm giác hắn có mục đích gì đó với chủ nhân."

Thu Vân nói: "Hay là nói chúng ta phải đi làm việc gì đó!"

"Muốn đi làm chuyện gì?"

Đột nhiên thanh âm của Mộ Dung Tinh Thần truyền đến từ phía sau.

Bốn người vốn là trốn ở trong góc bí mật trao đổi, không nghĩ tới Mộ Dung Tinh Thần lại đến đây!

"Ta đi làm việc!"

Kiếm Hàn Y không để ý tới Mộ Dung Tinh Thần, đi thẳng ra ngoài!

"Chuyện này tối nay sẽ nói sau! Ta cũng đi trước chào hỏi khách nhân!" Hồng Chúc cũng đi theo!

Mộ Dung Tinh Thần đường đường là lâu chủ một lâu, đã bao giờ bị người khác lạnh nhạt như vậy nên thực sự có chút xấu hổ, cũng may hắn ta là một người cực kỳ rộng lượng, biết tính cách Kiếm Hàn Y quái gở, mà Hồng Chúc tính tình sáng sủa, cũng liền không để trong lòng.

Thu Vân nói: "Tham kiến lâu chủ!"

Cô ta và Hoa Lâu Vân, cùng nhau khom mình hành lễ.

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Không cần đa lễ! Ta cũng chưa từng coi các ngươi là hạ nhân mà đối đãi! Các ngươi cũng coi như là nửa chủ nhân của Tịch Mịch Yên Vũ lâu này, nhiều năm qua các ngươi cũng đã vì Tịch Mịch Yên Vũ lâu mà bỏ nhiều tâm sức!"

Thu Vân nói: "Lâu chủ không so đo chuyện lần trước chúng ta hiệp trợ Thừa tướng tiến đánh Tịch Mịch Yên Vũ lâu bốn người chúng ta đều mười phần cảm kích rồi! Lâu chủ khoan dung độ lượng, khiến trong lòng bốn người chúng ta vô cùng cảm kích cho tới nay vẫn chưa có cơ hội cám ơn lâu chủ! Thu Vân ở đây liền thay mọi người, cám ơn lâu chủ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi