CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Nói xong, cô ta uyển chuyển khom người cúi đầu.

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Không cần cám ơn! Người các ngươi nên đa tạ chính là chủ nhân của các ngươi! Lúc ấy là nàng đã ngăn cơn sóng dữ đề phòng các ngươi mắc thêm lỗi lầm nữa, cũng may cuối cùng cũng cứu vớt được phần lớn nhân sĩ giang hồ không để cho Tịch Mịch Yên Vũ lâu trở thành trận đồ sát tràn đầy máu tanh, cái này thật sự là may mắn trong bất hạnh! Về sau các ngươi nhớ phải cố gắng hết sức phục vụ chủ nhân! Đa tạ thì không cần!"

Hoa Lâu Vân cười nói: "Tình cảm của lâu chủ trong lòng bốn người chúng ta đều biết rõ! Đúng rồi lâu chủ, mấy ngày nữa Kiếm Hàn Y và Thu Vân có thể có chút chuyện cần phải rời khỏi kinh thành một thời gian, ta báo cáo với ngài trước để ngài chuẩn bị công việc."

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Các ngươi là mạc khách của Tịch Mịch Yên Vũ lâu chứ không phải là hạ nhân. Muốn đi đâu cũng không cần bẩm báo hành tung với ta, chỉ cần thông báo với Kim chưởng quỹ một tiếng là được! Đúng rồi, Thu Vân, vừa rồi hình như ngươi có đi một chuyến tới bang Thanh Long, có phải nàng ấy trở về rồi hay không?"

Thu Vân gật đầu.

Mộ Dung Tinh Thần mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Ta đi tìm nàng ấy!"

Thu Vân vội la lên: "Lâu chủ! Chủ nhân nhà chúng ta đang đi tìm đại phu chữa bệnh cho Tiểu Bạch!"

Mộ Dung Tinh Thần nghe tin bất ngờ: "Tiểu Bạch ngã bệnh?"

Thu Vân gật đầu.

"Vậy ta đi tìm nàng ấy! May mà các y quán trên đường ta đều quen thuộc!"

Mặc dù Mộ Dung Tinh Thần rất ít tiếp xúc thế sự, nhưng tốt xấu gì thì hắn ta cũng từng làm ăn mày mười năm, tất nhiên là biết vị trí tất cả các cửa hàng trên các con phố.

Nói xong, hắn ta liền quay người đi, dáng vẻ rất là vội vàng.

Hoa Lâu Vân có chút lo lắng nói: "Thu Vân. Vừa rồi ngươi cũng không nên nói cho hắn ta biết. Ta luôn có cảm giác hắn ta đối với chủ nhân không có ý tốt."

Thu Vân nói: "Vừa rồi ta chỉ muốn nói cho hắn ta biết chủ nhân không có ở đó, hi vọng hắn ta biết khó mà lui đừng tới tìm chủ nhân! Nhưng lúc hắn ta nghe thấy chủ nhân đi tìm đại phu lập tức liền đi tìm từng y quán một!"

Hoa Lâu Vân nói: "Hắn ta đối với chủ nhân rốt cuộc có mục đích gì?"

"Có lẽ... Là ái mộ đi."

Thu Vân hơi có chút u oán nói. Từ biểu hiện của Mộ Dung Tinh Thần, cô ta có thể lờ mờ nhìn thấy cái bóng của mình...

Cô ta tất nhiên hiểu rõ loại cảm giác này.



"Tiểu Bạch. Đại phu đã kê cho ngươi mấy phương thuốc, hắn ta nói chỉ cần ngươi uống thuốc đúng giờ thì không chỉ có thể điều dưỡng thân thể của ngươi, kích thích tiêu hóa, hơn nữa còn bổ khí ngưng thần, khiến ngươi ngủ ngon có tinh thần. Sau khi trở về ta sẽ cho người sắc thuốc cho ngươi, ngươi cần phải chú ý uống thuốc không cho phép ngại khổ nha."

Như Ý một tay ôm Tiểu Bạch, một tay cầm gói thuốc từ y quán đi ra.

"Quác quác."

Tiểu Bạch hình như rất cao hứng, mặc dù bộ dáng suy yếu tiều tụy nhưng hoàn toàn lại không như đưa đám như trước đó.

Như Ý nói: "Sáng mai ta sẽ trở về Hoàng cung xử lý nốt một ít chuyện. Chờ thêm mấy ngày nữa ta sẽ tới thăm ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ không quay về Hoàng cung nữa mà sẽ dẫn ngươi đi một chỗ, một nơi rất thần kỳ rất xinh đẹp, ngươi chưa từng được tới nơi đó đâu! Sau này chúng ta mãi mãi cũng không xa rời nhau có được không?"

"Quác quác!" Tiểu Bạch dùng sức gật đầu.

Nó không biết Như Ý muốn dẫn nó đi đâu, nhưng Như Ý đi đâu nó cũng sẽ đi nơi đó!

Không cần biết là nơi nào.

Chỉ cần có Như Ý ở đó là được rồi!

Nhưng vừa nghĩ tới Như Ý sáng mai lại phải trở về Hoàng cung, nó lại có chút uể oải ủ rũ cụp đầu xuống...

Như Ý cười mắng: "Không được phép giả trang thành bộ dáng đáng thương như vậy! Ta sẽ không dẫn ngươi vào Hoàng cung, nếu dẫn ngươi vào đó chắc chắn sẽ chọc ra phiền phức! Nhưng lúc ngươi gặp nguy hiểm! Ngươi cứ ở lại bang Thanh Long mấy ngày, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi! Nhiều nhất vài ngày, lần này sẽ không lâu giống lần trước đâu!"

"Quác quác!" Tiểu Bạch nghe được Như Ý nói như vậy lúc này mới vui vẻ một chút.

Như Ý cười yếu ớt nói chuyện cùng Tiểu Bạch, một đường đi thẳng đến chuồng ngựa...

Nhưng đi vào chuồng ngựa rồi cô lại phát hiện ngựa của mình không thấy đâu.

"Chẳng lẽ có người trộm mất?"

"Không!"

"Giữa ban ngày làm sao có thể có ăn trộm đến trộm ngựa?"

"Vả lại tất cả ngựa đều buộc trong chuồng ngựa, duy chỉ thiếu một con ngựa của cô..."

"Hỏng bét!"

"Tiểu Bạch, gặp nguy hiểm."

"Chúng ta mau mau rời đi!"

Đặc công luôn có trực giác nhạy bén mãnh liệt, Như Ý ôm Tiểu Bạch, nhanh chân rời đi...

Như Ý vừa đi...

Trong bóng tối liền ẩn hiện một người mặc áo lam, bám sát theo Như Ý và Tiểu Bạch, theo đuôi mà đi...

"Tiểu Bạch."

"Tiếng bước chân rất nhẹ, địch nhân võ công cực cao."

"Mà lại rất hỗn tạp, chí ít phải có... Năm người, không, sáu người! Trong đó một người gần như không nghe được thanh âm gì, võ công chắc chắn rất khủng bố."

"Tiểu Bạch."

"Ngươi có thể bay không?"

"Không thể? Vậy ngươi lát nữa phải cẩn thận một chút. Tìm cơ hội chuồn đi trước, không cần để ý đến ta."

Như Ý cố gắng chọn đường đi nhiều người hỗn loạn để đi.

Giữa ban ngày những thích khách kia cũng không thể làm loạn trên đường được?

Nhưng Như Ý cũng biết rõ, đối phương đến đã có chuẩn bị trước, chỉ sợ cũng sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.

Nói không chừng dùng ám khí đánh lén cũng khó nói...

Cô đã từng được làm một nhiệm vụ lúc còn làm Đặc công, ám sát một trùm ma túy quốc tế.

Lúc ấy trùm ma túy quốc tế kia đang ở đầu đường Manhattan khu vực phồn hoa nhất của New York...

Đồng nghiệp của cô ở Cục đặc công chỉ dùng một cây súng lục ám sát trùm ma túy quốc tế ngay trên đường phố, gọn gàng, mà lại không để lại dấu vết!

Gặp phải thích khách cao thủ.

Trên đường cũng rất không an toàn.

Đương nhiên Như Ý cũng sẽ không cho đối phương có thời cơ lợi dụng, cố gắng tránh né, làm cho đối phương không có cơ hội phóng ra ám khí.

Nhưng trong lòng cô cũng rất ngạc nhiên và nghi ngờ.

Bản thân mình mới xuất cung chưa được nửa ngày, đến cùng là ai muốn phái người đến ám sát cô?

Chẳng lẽ là Thái hậu?

Không!

Cũng không có khả năng!

Thái hậu là một mụ phù thủy, bây giờ bà ta vẫn còn cần cô để kiềm chế bạo quân, trợ giúp bà ta gột sạch tội danh nữa!

Nếu không phải Như Ý nói dối lừa gạt bạo quân giúp bà ta chỉ sợ bà ta đã bị bạo quân giết chết rồi!

Cho dù bà ta có ý định giết người!

Nhưng cũng tuyệt đối sẽ không chọn lúc này để ra tay!

Hiện tại đối với bà ta mà nói, quá bất lợi!

Nhưng, nếu như thích khách không phải do Thái hậu phái tới vậy thì là ai chứ?

Ám Băng và Ám Tinh chắc chăn sẽ không làm như thế.

Nhưng người có thể biết hành tung của cô chắc chắn là người trong Hoàng cung!

Nếu không, còn ai có thể biết được hành tung của cô?

Bạo quân?

Chẳng lẽ là hắn?

Trong đầu Như Ý hiện lên một cái suy nghĩ đáng sợ...

"Hắn muốn giết cô?"

"Lúc hắn ở cùng cô gái tóc bạc kia, đúng là chính miệng từng nói muốn giết cô!"

"Hắn thật sự là người vô tình như thế sao?"

"Được!"

"Ta sẽ xem có phải ngươi đến tột cùng muốn giết ta hay không?"

Như Ý nhìn thấy phía trước có một ngõ tối không có người nào qua lại...

Khóe miệng cô nổi lên một tia cười lạnh, rất dứt khoát chuồn vào trong ngõ tối.

Cô mới vừa đi vào, bóng đen vẫn luôn theo đuôi ở sau lưng cũng rất phách lối đi theo!

Sáu bóng đen nhanh chóng hiện ra vây quanh bay vào trong ngõ tối.

Như Ý ôm Tiểu Bạch lạnh lùng đứng ở trong ngõ nhỏ, nói: "Ra đi! Theo lâu như vậy muốn không bị người ta phát hiện cũng khó! Các ngươi không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, các ngươi muốn tìm cơ hội ra tay đánh lén ta là tuyệt đối không thể nào! Cho dù các ngươi có theo dõi ta mười ngày mười đêm cũng không tìm được cơ hội ra tay đâu! Nếu đúng thật là muốn giết ta, vậy thì đứng ra đây đường đường chính chính giành thắng lợi!"

Như Ý lạnh lùng mà rất có khí thế.

Phía sau bỗng nhiên xuất hiện ba bóng đen, ba bóng đen ở phía trước trong đó có một người cầm đầu, dáng người cực kỳ cao lớn mà khôi ngô, dường như là thủ lĩnh.

Năm người áo đen khác đều che kín mặt, ngược lại đều không nhìn ra được manh mối gì.

Như Ý nhìn thủ lĩnh áo đen một chút, nói: "Các ngươi là ai, sao lại đi theo ta?"

"Giết!"

Kiếm trong tay thủ lĩnh áo đen nhẹ nhàng giương lên hướng bên trái.

Thích khách áo đen ở đằng sau phía bên trái liền phát động thế công, kiếm như vũ bão đánh tới hướng Như Ý!

Như Ý không có nội lực nên không thể cùng địch nhân cứng đối cứng, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu!

Nhưng cũng may thân pháp của cô quái dị mà kỳ quái, thân pháp xê dịch né tránh là cao minh nhất, chỉ là mấy động tác rất bình thường, Như Ý đã nhẹ nhàng tránh thoát khỏi công kích của đối phương, lấn người tiến lên trực tiếp chế trụ cổ tay của đối phương đánh rớt kiếm của hắn ta.

"Keng!"

Trường kiếm rơi xuống đất.

Như Ý thừa cơ đánh một chưởng đẩy lui thích khách.

Nếu như cô còn có nội lực, khẳng định thích khách kia lập tức trọng thương thổ huyết mà chết.

Chỉ là hiện tại cô không còn nội lực nữa, thích khách kia chỉ bị đánh rơi kiếm, thân thể cũng bị đẩy lui mấy bước, nhưng không có thụ thương, chỉ là, rốt cuộc hắn ta cũng không dám lên phía trước nữa ngoan ngoãn lui trở về.

Ánh mắt của thủ lĩnh áo đen bắn ra một tia lạnh lùng, nhìn chằm chằm Như Ý...

Rõ ràng là không biết võ công, vì sao thân pháp lại kỳ quái mà quỷ dị như thế?

Nữ tử này thực sự là đáng sợ!

Nếu như nàng biết võ công!

Chẳng phải sẽ càng khủng bố hơn sao?

Như Ý nhẹ nhàng đánh lui một tên thích khách sau đó mỉm cười nói: "Thế nào? Bây giờ chắc là đã đủ tư cách biết thân phận của các ngươi rồi chứ!"

Rốt cục thủ lĩnh áo đen cũng mở miệng ra nói: "Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao võ công lại cổ quái như vậy?"

Như Ý cười nói: "Có gì kì quái đâu! Các ngươi đến ám sát ta mà vẫn còn phải hỏi ta là người như thế nào sao? Đây có phải là quá buồn cười hay không?"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Ngươi luyện là võ công gì?"

Như Ý nói: "Ngươi tới làm sát thủ hay là tới để hỏi? Nếu như ngươi muốn hỏi ta vấn đề này vậy sẽ phải trả lời ta mấy vấn đề khác! Nếu không chúng ta tới đây chơi trò chơi đi?"

Thủ lĩnh áo đen lạnh lùng nói: "Hừ! Bản tướng quân không rảnh dài dòng cùng ngươi! Lên!"

Hắn ta hét lớn một tiếng, ra lệnh!

Như Ý đã nhìn ra sát cơ từ trong ánh mắt của hắn ta!

"Tiểu Bạch!"

"Chạy mau!"

Cô dùng sức đem Tiểu Bạch quăng ra bên ngoài, Tiểu Bạch Bạch bị ném bay một bên tường khác...

"Quác quác!"

Tiểu Bạch rất là tức tối!

Vì sao trong thời khắc nguy nan chủ nhân lại muốn vứt bỏ nó chứ?

Nó bay lên không trung, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, muốn bay qua cứu Như Ý.

Nhưng vừa mới cách mặt đất chưa được ba thước, thân thể của nó liền ngã ra trên mặt đất!

Không được!

Cơ thể nó quá suy yếu!

Căn bản không bay lên được!

Tiểu Bạch rất không cam tâm lại thử một lần nữa, thế nhưng kết quả vẫn là giống nhau.

Mỗi lần vừa mới bay lên lại rớt xuống!

Toàn thân trên dưới còn bị té vô cùng đau nhức!

Làm sao bây giờ?

Tiểu Bạch đã vội muốn chết!

Ở bên kia bức tường đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt...

Mặc dù Tiểu Bạch chỉ là một con thú nhưng lại vô cùng có linh tính, nó không biết rõ nội lực hoàn toàn biến mất là có ý gì, cũng không biết Như Ý còn thừa lại mấy thành võ công.

Nhưng có một chút, nó rất chắc chắn!

Nếu như không phải tình cảnh mười phần hung hiểm, chủ nhân tuyệt đối sẽ không đem nó ném đi!

"Quác quác!"

Bỗng nhiên Tiểu Bạch nhanh trí nghĩ ra vội vàng chạy tới Tổng đường bang Thanh Long!

Hiện tại nó quá suy yếu nhưng bang Thanh Long còn có rất nhiều người, có thể tới cứu chủ nhân!

Tiểu Bạch đáng yêu lúc này dường như không còn suy yếu nữa, không bay lên được nó liền dùng hết sức giống như con mèo nhỏ điên cuồng chạy...

Trên đường...

Bỗng nhiên có một người bị mèo hoang làm cho hoảng sợ...

Kích thích đám người một trận kinh hãi.

Nữ nhân này thật khó đối phó! Không có nội lực nhưng vẫn đả thương được ba người của chúng ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi