CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đại phu nhân trừng mắt nhìn tiểu Thúy: “Bây giờ ngươi lui đi, nếu như chuyện này là thật, còn không phải đã xong rồi ư, còn chờ ngươi đi bắt à? Hơn nữa chuyện mà ta đã quyết định mà còn cần ngươi sắp xếp à?” Cô ta nói rất nghiêm khắc, ngay cả Như Ý cũng run lên.

Tiểu Thúy nghe xong lời của đại phu nhân, bỗng chốc bị dọa đến mềm nhũn trên mặt đất: “Nô tỳ không có ý đó, xin đại phu nhân tha tội!”

Đại phu nhân có chút đau đầu, khoát khoát tay, kêu Như Ý qua: “Tiểu Thúy, ngươi đi xuống trước đi!”

Tiểu Thúy nào còn dám ở lại lâu, vẫn là rời đi một cách nhanh chóng.

Nhìn bóng lưng tiểu Thúy thất thố rời đi, Như Ý có chút đau lòng, nhưng cô biết hiện tại vẫn không phải là lúc để đau lòng.

“Như Ý, ngươi cảm thấy ta nên đi bắt gian sao?” Đại phu nhân yếu ớt mở miệng, trong lời nói có loại cảm giác tang thương.

Như Ý cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu mở miệng rất bình tĩnh: “Nô tỳ cảm thấy không nên!”

Đối với câu trả lời của Như Ý, đại phu nhân cũng khen ngợi cười cười: “Quả nhiên ta không có nhìn lầm, ngươi tỉnh táo thông minh hơn tiểu Thúy rất nhiều, tiểu Thúy này chính là kẻ hay la hét, ngươi biết ta vì sao không đi bắt không?”

Như Ý phối hợp lắc đầu: “Nô tỳ còn xin đại phu nhân chỉ giáo!”

Đại phu nhân đứng dậy, nhìn về hướng Danh Triết: "Muốn bắt còn phải nghĩ xem có bắt được hay không, nếu như có lợi với ta như vậy, nhưng ta cũng không phải là người được lợi, vì nó là biểu đệ của ta, đương nhiên ta không muốn ôm gì trên lưng, nếu như nhị phu nhân muốn đồng quy vu tận, như vậy ta cũng sẽ bị kéo theo..."

Như Ý nghe xong lời phân tích này của đại phu nhân, cô càng bị hấp dẫn, đại phu nhân còn nghĩ chu đáo hơn so với mình.

Đại phu nhân cũng không để ý đến ánh mắt của Như Ý, tiếp tục phân tích: "Nếu như đây không phải là sự thật, thì đó chính là một cái bẫy, một cái bẫy đã đào xong cho ta. Ngươi nói xem, cho dù ở phương diện nào ta cũng không chiếm được ưu thế tuyệt đối, tổng thể thì ta còn gì là một người bất bại nữa."

Không thể không nói đối phương đã dùng kế rất tốt trong chuyện này, khiến Như Ý không thể không bội phục

"Như Ý, ngươi lui xuống trước đi, ta thấy hơi mệt."

Như Ý đương nhiên biết giờ phút này đại phu nhân cũng không phải là mệt mỏi trong người, mà là mệt mỏi trong lòng, bị lừa gạt như vậy, sao cô ta có thể cảm thấy không mệt mỏi được.

Như Ý nhìn đại phu nhân nhắm mắt, lời muốn nói vẫn nén trở về, sự thật cũng đã được vạch trần, nếu như lại nói ra chuyện này nữa, cô sợ là đại phu nhân không chịu nổi.

"Đúng rồi, chuyện liên quan đến người nhà của ta, ngươi nhớ đi tra đi." Mắt đại phu nhân vẫn nhắm, nhưng khi biết Như Ý sắp rời khỏi, mở miệng nói ra.

Thân thể Như Ý chấn động, có chút mất hồn rời khỏi, thật ra cô vẫn thường thấy những chuyện sinh ly tử biệt, nhưng cô vẫn sợ trạng thái của đại phu nhân khi biết được sự thật, vẫn duy trì sự trầm mặc, cô cũng không biết phải làm sao.

Lúc này, có lẽ cô nên đến nơi của Danh Triết công tử để nhận được câu trả lời.

"Tiểu Thúy, ngươi vừa đi đâu vậy? Sao ta gọi mà không nghe ngươi trả lời?" Danh Triết công tử đột nhiên xuất hiện sau lưng tiểu Thúy, giọng nói kia thật sự dọa tiểu Thúy giật mình.

Tiểu Thúy đang cẩn thận từng ly từng tí làm việc, giống như bị dọa cho khúm núm, đầu cũng không dám ngẩng lên, cô ta sợ mình mới mở miệng thì sẽ bị lộ tẩy.

"Ta hỏi người ở đâu? Hôm nay sao vậy? Chẳng những không thích nói chuyện mà lá gan cũng nhỏ như vậy." Danh Triết giả bộ như có lòng tốt mà hỏi, điều này khiến trái tim của tiểu Thúy nhảy tới nhảy lui không ngừng.

"Bẩm công tử, nô tỳ, nô tỳ không có đi đâu, nô tỳ chỉ đi nhà xí." tiểu Thúy có chút hốt hoảng mà lắp bắp nói láo, có điều lời nói dối này cũng quá giả.

"Ha ha, được được được, không đi đâu cả, không cần phải căng thẳng như vậy, ta cũng không nói với biểu tỷ đâu." Danh Triết ngược lại cũng không để ý gì đến lời nói của tiểu Thúy, trực tiếp bước vào nhà.

Lúc tiểu Thúy nhẹ nhàng thở ra, giọng nói kia lại truyền đến từ sau lưng cô ta: "Chuẩn bị nước cho ta đi, ta muốn tắm rửa."

Tiểu Thúy thừa nhận lời nói này của hắn ta khiến tiểu Thúy càng chắc chắn hơn, lúc này còn muốn tắm rửa, không xảy ra chuyện gì mới lạ. Những thứ mà lúc nãy cô nghe được đều là sự thật, lúc nãy vì cô ta nghe thấy...trong phút chốc trái tim chịu sự đả kích, cô ta vẫn một lòng muốn tìm ra kẻ tiện nhân kia, không ngờ lại bị đại phu nhân răn dạy, còn nhận được kết quả như vậy, nói ra thì Như Ý cũng sai, nếu không phải là cô thì cũng không trì hoãn thời gian như vậy.

Như Ý đứng ở trên cây nghe thấy rõ ràng, nhìn cũng rõ ràng, trong lòng càng hiểu rõ, không ngờ tên Danh Triết công tử này lại vô sỉ như vậy, có lẽ hắn ta đã biết tiểu Thúy thích hắn ta, nếu không thì sao hắn ta lại như vậy. Lúc nãy tiểu Thúy đã trúng kế của hắn ta, nếu không phải đại phu nhân đủ tỉnh táo, tiểu Thúy cũng sẽ trở thành con cừu non.

Như Ý nghĩ đến chuyện đó thì cũng nhanh chóng rời khỏi, bây giờ cô phải đi thăm dò người gọi là ngũ phu nhân, xem xem có tra được manh mối gì không.

"Cô nương, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Như Ý mang theo một ít đồ xuất hiện ở cổng của ngũ phu nhân, lúc này phát hiện ở đây vô cùng quạnh quẽ, gần như không có hơi thở của con người, tính tình ngũ phu nhân vậy mà lại lạnh lùng như vậy, vậy sao lại...

"Vị tỷ tỷ này, nô tỳ trong nội viện của đại phu nhân, tên là Như Ý, mong cô đến thông báo một tiếng." Như Ý biết mặc dù mình cũng không tính là nổi danh, nhưng lần trước ngũ phu nhân cũng có thể nhớ mình, như vậy lần này chắc hẳn cũng sẽ chưa quên.

Quả nhiên, không lâu sau, nha hoàn kia trên mặt đầy ý cười ra dẫn cô vào.

Bước vào sân trong của ngũ phu nhân, Như Ý mới biết cái gì gọi là thanh tâm đạm nhã, mà tướng mạo của ngũ phu nhân cùng với mấy loại hoa cỏ này, có loại cảm giác như tiên nữ rơi xuống trần gian.

"Nói ra thì ta nên đến thăm ngươi mới đúng, không ngờ ngươi lại đến thăm ta rồi!" Ngũ phu nhân cũng không cao cao tại thượng như mấy vị phu nhân kia, ở trong mắt cô ta, dường như không có sự phân chia chủ tớ.

"Nô tỳ tham kiến ngũ phu nhân, đa tạ ngũ phu nhân vẫn nhớ đến nô tỳ, chút đồ lần trước mà nô tỳ làm không thể đem đến cho ngũ phu nhân, hi vọng ngũ phu nhân không trách tội." Như Ý vừa nói vừa đưa bánh bao mà mình tự làm tới.

Ngũ phu nhân nhìn Như Ý một cái, ngửi một chút, gương mặt hài lòng: "Thật là thơm, cực khổ cho ngươi có lòng như vậy, không cần phải câu nệ đâu, ở chỗ ta cũng không có nhiều quy củ như vậy." Ngũ phu nhân rất tự nhiên mở miệng.

Như Ý tinh tế quan sát sắc mặt của ngũ phu nhân, muốn nhìn ra chút giả dối gì đó từ mặt ngũ phu nhân, Như Ý lúc này mới phát hiện hình như mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngũ phu nhân giờ phút này quá thật, thật sự là có chút không chân thật.

"Ha ha, nô tỳ biết chứ, Như Ý thích nhất tính tình này của ngũ phu nhân." Như Ý cũng không khách khí nữa, còn thích ứng với lời nói của ngũ phu nhân.

"Ha ha, khó trách đại phu nhân và nhị phu nhân cũng vừa mắt với ngươi, tính tình này, sao mà không thích được!" Ngũ phu nhân nắm tay mình, vẻ mặt đó cùng với nụ cười đó còn phải khiến hoa cỏ xung quanh kém xa.

"Nếu như đã thích thì thường đến đây tâm sự với ta đi, chỗ ta cũng khó có được người nào đến, luôn không có không khí náo nhiệt." Ngũ phu nhân nói lời này mà cũng không có chút hối hận gì, dường như cô ta rất thích cuộc sống như vậy, chỉ là ngẫu nhiên có người đến thay đổi một chút, cũng sẽ không mang chút bất lợi gì cho cô ta.

Như Ý cũng không khách khí, đây chính là mục đích của cô.

Lúc đầu, Như Ý hẳn nên đứng mới hợp tình hợp lý, có điều ngũ phu nhân nói là mình không thích những nghi thức xã giao này, Như Ý cũng không dám làm trái lời ngũ phu nhân, cũng thuận theo ý của ngũ phu nhân.

"Như Ý, cái tên này thật sự khá hay a? Tên này cũng không giống tên của một nha hoàn." Ngủ phu nhân đưa tay bắt lấy một gốc hoa bên người, rất tùy ý mà hỏi chuyện.

"Đa tạ ngũ phu nhân đã khen ngợi, đây là thứ duy nhất mà nô tỳ có được trong trí nhớ." Như Ý có vẻ hơi mờ mịt với cái tên của mình, trừ võ công của mình ra thì còn xuất hiện những đoạn ký ức ngắn khác, ngoài ra cũng không có gì nữa.

Ngũ phu nhân có chút thông cảm nhìn Như Ý một cái, thở dài: "Có đều có khi quên đi chuyện cũ, có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu."

Như Ý rất chân thành nghe ngũ phu nhân nói, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của cô ta: "Nhưng mà không có quá khứ, cuộc sống của bản thân cũng không trọn vẹn được, cũng không thể giống ngũ phu nhân, sống thành kính như này."

Ngũ phu nhân cười cười, nhìn thần sắc trong mắt Như Ý vẫn tinh khiết như vậy: "Quá khứ, ai, nếu như không nhớ hoặc bản thân có nhiều sự lựa chọn hơn, thì tốt nhất không cần nhớ kỹ những chuyện kia."

Như Ý cảm thấy mình đoán không sai, quả nhiên ngũ phu nhân từng có chuyện cũ, có lẽ thật sự có quá khứ với Danh Triết.

Ngũ phu nhân đương nhiên không biết dự định trong lòng Như Ý, có lẽ cũng như cô ta nói, cô ta đã lâu không tìm ai tâm sự, tùy ý trò chuyện về cuộc sống một chút.

"Ách, hình như ngũ phu nhân và nhị phu nhân có quen biết với nhau, hai người cùng quê à?" Như Ý không biết mình hỏi như vậy có hơi gấp hay không, chẳng qua nếu như cứ nói như vậy, chỉ sợ mãi không có cách nào nói đến chuyện chính.

"Hửm?" Ngũ phu nhân cũng không ngờ Như Ý có thể hỏi như vậy: "Chuyện này phải nói sao đây?"

Thấy ánh mắt ngũ phu nhân mê mang nhìn mình, Như Ý cảm thấy chuyện này sao lại có chút lệch hướng với suy nghĩ của mình: "Lần trước người kêu nha hoàn đem đồ đến cho nô tỳ, không phải là do nhị phu nhân giới thiệu sao?" Như Ý lơ đễnh nói.

Lúc này ngũ phu nhân với lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ: "A, cái này à, nhị phu nhân trước khi xuất giá xem như cũng là người quen cũ của ta, có điều cũng không qua lại nhiều, cũng không tính là quen."

Như Ý trò chuyện với ngũ phu nhân, ngươi một câu ta một câu, vậy mà cũng trôi qua mấy canh giờ.

"Nô tỳ còn có việc, ngũ phu nhân, hôm nay nói đến đây thôi, nô tỳ rất vui vì được ngũ phu nhân để ý." Như Ý đứng dậy, rất cung kính cười một tiếng, trên mặt tràn đầy cảm kích.

Như Ý cũng không đạt được nhiều tin tức gì, những gì ngũ phu nhân nói giống như rất tự nhiên, Như Ý cũng không thể tìm ra mánh khóe gì, Như Ý bắt đầu có chút nghi ngờ phán đoán của mình, chỉ là nhìn con bướm trên bức họa ở trên tường kia có chút quen mắt. Tạm thời tìm không ra phương hướng, Như Ý chỉ có thể rời đi trước, ít nhất thì cô cũng biết ngũ phu nhân có chút sợ hãi đối với nhị phu nhân, như vậy...

Ngũ phu nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nhiều lời giữ chân thêm, giống như việc Như Ý đến cũng không gây ra chút ảnh hưởng nào, nhưng cũng không hề dư thừa.

Ra khỏi sân ngũ phu nhân, Như Ý vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để nói với đại phu nhân chuyện trong nhà của đại phu nhân, nên cũng không chú ý đến người đang đâm đầu đi tới.

"Ây da." Đụng trúng một cái liền cảm thấy choáng, Như Ý bị một lực mạnh xô ngã, lập tức muốn té lăn trên đất.

"Cẩm thận!" Chỉ thấy nam nhân kia nhanh chóng dùng tay kéo một cái, Như Ý cứ như vậy mà rơi vào lồng ngực của nam nhân.

"Ngươi không sao chứ?" Lúc Như Ý còn đang ngây người, một giọng nói ôm nhu truyền tới trên đỉnh đầu.

Như Ý ngẩng đầu nhìn người mới đi tới, chính là người mà cô đang muốn tìm câu trả lời - Danh Triết công tử, nhận ra bên hông mình truyền đến cảm giác nóng bỏng, Như Ý hơi tỉnh táo lại, lập tức tỏ ra bổi rối đứng thẳng dậy.

Lúc thân thể của cô còn chưa lui ra, Danh Triết công tử giống như nhìn thấy cái gì đó, hoảng sợ buông bàn tay bên hông cô ra, Như Ý nhìn vào con ngươi của Danh Triết công tử, nhìn thấy phía sau lưng mình là cái bóng của nữ nhân, trong lòng nhảy một cái, nảy ra ý hay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi