CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“A!” Trong khoảnh khắc Danh Triết buông tay, Như Ý giả vờ như mình né không kịp, cộng thêm việc đứng không vững, lập tức ngã nhào vào ngực Danh Triết.

Như Ý rất hài lòng khi thấy được tia bối rối trong mắt Danh Triết, còn có cánh tay đang không biết làm sao, trong lòng cũng có suy nghĩ, xem ra chuyện giữa hai người bọn họ cũng không đơn giản như vậy, vậy tối nay cứ để cô làm cho họ chút chuyện đi!

“Ngươi vẫn ổn chứ, thật ngại quá, là ta đã đụng trúng ngươi.” Danh Triết chậm rãi khôi phục bộ dáng ung dung, chỉ là từng câu từng chữ kia như muốn truyền đi xa, xa đến nỗi cho người phía sau có thể nghe thấy được.

“Công tử.” Như Ý nghiêng mặt qua, tiếng gọi công tử này cũng khiến lòng người khác mềm nhũn, cô nhìn xéo qua biểu lộ trên gương mặt của ngũ phu nhân, mặc dù che giấu rất khá, nhưng Như Ý vẫn có thể nhìn thấy được bên trong ánh mắt kia ẩn ẩn sự thất vọng: “Nô tỳ đa tạ công tử vừa ra tay giúp đỡ.” Như Ý đã đạt được kết quả và mình mong muốn, như vậy cũng không cần thiết phải diễn kịch thêm nữa.

Có điều ngũ phu nhân thất vọng? Thất vọng cái gì chứ? Như Ý cười cười, có lẽ quan hệ giữa hai người là lưỡng tính tương duyệt đi, cho nên hai người bọn họ từng tách ra, bởi vậy ngũ phu nhân mới có câu nói kia “không có ký ức cũng rất tốt”.

Như Ý đi ra từ chỗ ngũ phu nhân, muốn đem phán đoán trong lòng mình nói đại phu nhân, cô đã nghĩ đến Danh Triết, biểu đệ của đại phu nhân, hoặc là có thể cô biết chút chuyện cũng chưa xác định được.

“Hừ! Cút, cút ra ngoài cho ta!”

Như Ý còn định đi tới sân, nhưng lại có thể nghe được âm thanh nổi giận rõ ràng của đại phu nhân, sắc mặt Như Ý trầm xuống, đây là tình huống gì.

Nhanh chóng bước chân vào trong phòng.

“Cút, không phải ta đã nói rồi hả, cút ra ngoài.”

Một cái ly bay thẳng tới phía Như Ý, Như Ý nghiêng người một cái, cô duỗi tay ra, cái ly kia đã được cô nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Đại phu nhân, người làm sao vậy? Chuyện gì khiến người tức giận như vậy?” Như Ý liếc nhìn đại phu nhân, cô chậm rãi đi vào, muốn xoa dịu cảm xúc của đại phu nhân.

Khi đại phu nhân nhìn thấy là Như Ý, cũng không nói gì hết, cứ lẳng lặng nhìn một chỗ mà ngẩn người, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Không thể không nói, Như Ý rất sợ nhìn thấy biểu cảm này của người khác, không hiểu sao cô sẽ đau lòng, có khi thậm chí sẽ đau đến tận xương tủy, hơn nữa lại từng chút từng chút chậm rãi thấm vào.

Như Ý quét mắt một cái, nha hoàn đang sợ hãi rụt rè trong góc nhanh chóng chạy ra ngoài, tốc độ kia so ra còn nhanh hơn cả một con hổ.

“Đại phu nhân, có chuyện gì thì người nói ra đi, cứ kìm nén sẽ không tốt với bản thân.” Như Ý tiến lên, nhẹ nhàng vỗ về đại phu nhân, thậm chí cô còn muốn ôm đại phu nhân vào ngực mình.

Đại phu nhân chậm rãi ngẩng đầu, chỉ là trong cặp mắt kia lại đong đầy nước mắt, cô ta liều mạng muốn ngăn lại, nhưng cũng đã phí công rồi.

“Ta vẫn mang tội bất hiếu, cha mẹ đã mất, ta còn có thể sống thoải mái như vậy, cái gì cũng không biết.” Đại phu nhân lộ ra bi ai vô hạn, còn có sự sám hối sâu sắc.

Thân thể Như Ý chấn động, đại phu nhân đã biết rồi? Như Ý cảm thấy đau xót trong lòng, vẫn là không giấu được, luôn cần có quá trình để tiếp nhận.

Chỉ là đại phu nhân rốt cuộc đã biết tin tức này từ đâu?

Từ sự trầm mặc của Như Ý, đại phu nhân cũng biết chuyện này không có khả năng quay về, cô ta biết rất rõ đây là sự thật, nhưng cô ta vẫn còn nhen nhóm suy nghĩ sống sót trong lòng, mà tâm tình đè nén cũng không có cách nào khống chế được.

“Đại phu nhân, sao người biết được...” Như Ý đỡ thân thể đại phu nhân, để cô ta nhìn mình, nghiêm túc hỏi.

Đại phu nhân nghe được câu hỏi như vậy, khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười, nụ cười mang theo sự trào phúng: “Ngoại trừ cô ta thì còn ai vào đây chứ, xem ra cô ta nhất định phải lấy lại những thứ năm đó, nhưng cha mẹ của ta có lỗi gì? Cô ta lại gấp gáp giết hại như vậy?”

Lại là chuyện năm đó, Như Ý không biết cuối cùng là có chuyện gì lại khiến giữa đại phu nhân và nhị phu nhân có khúc mắc sâu như vậy.

Đại phu nhân lại bỏ qua chuyện này một lần nữa, cô ta kể chuyện xảy ra khoảng khoảng thời gian Như Ý ở chỗ ngũ phu nhân.

“Ai nha, tỷ tỷ, tỷ thật là nhàn rỗi nha!” Đại phu nhân cầm cây kim trên tay, nghe được giọng nói của nhị phu nhân, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía nhị phu nhân.

“Thừa dịp bây giờ không có chuyện, nên làm một chút chuyện, nếu muội muội đã không bận, vậy muội cũng đến đây học đi, đây là Như Ý mới dạy ta thêu chữ thập!” Đại phu nhân nói, giơ bức tranh đã thêu được một nửa trong tay lên, có một loại ý vị khoe khoang.

Nhị phu nhân đối với vẻ mặt như vậy của đại phu nhân, cô ta hơi khinh thường, thậm chí còn có chút giống như xem kịch vui, về phần là kịch gì, đương nhiên đây cũng là mục đích hôm nay của cô ta.

“A? Cũng không có gì, bây giờ tỷ tỷ cũng không có chuyện gì nữa, ngay cả người nhà cũng không còn, con cũng đã lớn rồi, còn chuyện gì nữa đâu...” Nhị phu nhân làm như tùy ý nói ra khỏi miệng, đối với chuyện tàn nhẫn như vậy, cô ta cũng cảm thấy không hề có ảnh hưởng gì với cô ta.

“Bịch”, đồ vật trong tay đại phu nhân cũng rớt xuống hết, giống như lòng của cô ta, ngã vào trong đáy cốc.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Đại phu nhân đờ đẩn như thế nhìn nhị phu nhân, muốn nghe cô ta nói lúc nãy chỉ là mình nói đùa. Thật ra cô ta cũng biết, lấy tính tình của nhị phu nhân, lời này nói ra sao có thể là giả được.

“Ngươi gạt ta đúng không?” Lắc lắc vai nhị phu nhân, cảm xúc của đại phu nhân có chút kích động, sao lúc nãy cô ta còn nghe biểu đệ của mình nói phụ mẫu chỉ đi ra ngoài, mất cái gì chứ, nhị phu nhân chỉ là đến xem trò cười của cô ta.

Nhị phu nhân châm chọc cười một tiếng, đẩy hai tay đang đặt trên vai mình ra, lùi về sau một bước, vừa cười vừa nói: “Ngươi cũng thật là ngây thơ, ngươi cho rằng ta đến đây để nói chuyện cười với ngươi sao? Ngươi tỉnh táo lại chút đi, tất cả những chuyện này đều là thật.” Nụ cười của nhị phu nhân càng ngày càng lớn, càng ngày càng mất khống chế.

“Ngươi nhớ kỹ, không phải ta không báo thù, mà là thời cơ chưa chín mùi, đây chính là nhân quả báo ứng, ngươi cứ chờ đi!” Nhị phu nhân nhìn đại phu nhân vẫn còn đang ngây người khó mà tiếp nhận sự thật, ý cười của cô ta càng sâu.

Đại phu nhân kể hết những chuyện mà mình đã trải qua cho Như Ý nghe, cô ta phát hiện sức chịu đựng của mình cũng sắp sụp đổ, ở bên người lão gia vài năm, có sóng gió gì mà chưa trải, đã từng có hài tử vì mình mà chống đỡ, có phụ mẫu ngóng trông mình, nhưng bây giờ thì thế nào, thậm chí cô ta còn có chút lo sợ với con của mình.

Như Ý càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ, nhị phu nhân chọn lúc này mà tìm tới đại phu nhân, chắc chắn còn có thủ đoạn gì đó, nếu không thì đã không chờ lâu như vậy mới nói, hết lần này đến lần khác lại chọn đúng lúc này.

“Người cũng biết rồi.” Như Ý nói như vậy, chỉ là muốn xác định đại phu nhân đau lòng quá độ, suy nghĩ vẫn còn trạng thái bình thường, cô không thể để đại phu nhân bị hủy hoại như vậy, việc trong nhà dĩ nhiên còn phải cần có người giúp.

“Ngươi cũng đã sớm biết, cũng chỉ sợ ta không chịu nổi.” Đại phu nhân chậm rãi thu lại biểu lộ kích động kia của mình, cô ta thậm chí chỉ cảm thấy loại đau buồn này chỉ thuộc về mình, bởi vì cô ta đã trở thành trò cười cho nhị phu nhân, vì vậy không có lý do gì để lòng tự tôn cuối cùng của mình cũng bị dẫm đạp.

“Như Ý, ngươi có cảm thấy ta rất xấu xa hay không?” Đại phu nhân đột nhiên lại hỏi như vậy, chỉ là không biết suy nghĩ của cô ta đã nhảy quá nhanh.

“Nô tỳ không dám, có điều trong quan điểm của nô tỳ, người nào động tới mình, bản thân sẽ trả lại gấp đôi những thứ kia!” Như Ý không phải là thánh nhân, cô ta cũng không phải là thánh nhân, cho dù cô có ký ức hay không, thì quan điểm của cô cũng như vậy, đi theo suốt cuộc đời.

“Được, trả lại gấp đôi, haha.” Đối với câu trả lời của Như Ý, đại phu nhân không biết nên trấn an mình, hay là răn dạy bản thân về chuyện mà mình làm ra năm đó. Nhưng những chuyện đó cũng là chuyện ngoài ý muốn mà bản thân không muốn làm, không có cách nào thay đổi, cho nên hôm nay mới phải chịu sự trừng phạt.

Như Ý không biết câu trả lời như vậy của mình cuối cùng là tốt hay xấu với đại phu nhân, nhưng mà tương lai không phải là chuyện mà ai có thể đoán được, Như Ý chỉ có thể cố gắng không làm tổn thương đến bất kỳ người vô tội nào.

Giờ phút này, nhị phu nhân trở về từ chỗ đại phu nhân vẫn không giấu nổi sự kích động, thậm chí còn có chút hả hê, cô ta chính là thích xem loại tuyệt vọng kia của đại phu nhân, cảm nhận cảm giác đau đến không muốn sống, cô ta muốn để đại phu nhân nếm thử tư vị năm đó mà cô ta đã trải qua.

“Sao ngươi lại nói cho biểu tỷ của ta?” Danh Triết hơi kích động nhìn nhị phu nhân, trong mắt còn mang theo chút phẫn nộ, nếu nói thì hắn ta sớm đã nói cho đại phu nhân biết rồi, nhị phu nhân làm như vậy khiến mình không phải là người.

“Cuối cùng là ngươi ở đây kích động cái gì?” Nhị phu nhân khinh thường liếc nhìn Danh Triết, hừ lạnh một tiếng: “Không nên quên mục đích chính của ngươi, chuyện này cô ta sớm muộn gì cũng biết, chỉ là để cô ta biết sớm một chút mà thôi, đây cũng không phải là lỗi của ngươi.”

Danh Triết bắt đầu lo lắng, hắn ta thừa nhận những điều nhị phu nhân nói là sự thật, cũng nhớ rõ mục đích chính của mình, nhưng dù sao người kia cũng là biểu tỷ của mình, sao có thể khiến lòng hắn không bối rối được.

“Ta biết chuyện của ta, nhưng ngươi cũng đừng quên chuyện đã hứa với ta, ta không muốn đến lúc đó lại khiến cả hai trở thành cá chết lưới rách!” Danh Triết nhìn nhị phu nhân, cũng không nói cái gì nữa, trông có vẻ rất tức giận xoay người rời khỏi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt phẫn hận kia của nhị phu nhân.

“Tham kiến Vệ Quốc Công.”

Chỉ thấy Vệ Quốc Công lúc này hậm hực ngồi ở phía trên, hai mắt nhìn nam nhân phía dưới, giống như muốn nhìn thấu nam nhân.

Danh Triết sau khi trở về từ chỗ nhị phu nhân, rất nhanh liền bị Vệ Quốc Công gọi đến, thật ra những việc bình thường hắn ta làm cũng không tính là quan trọng. Vệ Quốc Công là một người sắc sảo, đương nhiên sẽ không dễ dàng bàn giao việc kinh doanh của Vệ quốc phủ cho mình quản lý, mình vẫn tính là người ngoài. Hắn ta chỉ có thể tận dụng Triết để tất cả cơ hội, tìm thời cơ để nhảy vào, giống như lần trước có một cuộc làm ăn của Vệ quốc phủ, thật ra hắn ta biết chút gì đó, nên mới có thể biết thêm nội tình, bày ra mưu kế mà thôi. Điểm ấy ngược lại nên cảm tạ nhị phu nhân, có lúc Danh Triết nhịn không được mà bội phục nhị phu nhân.

“Đứng lên đi, người trong nhà, không cần nghi thức xã giao!” Vệ Quốc Công đã thay đổi ánh mắt dò xét lúc nãy, bây giờ nhìn về phía Danh Triết còn có chút tán thưởng, cái này khiến Danh Triết không ngờ tới, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

“Đa tạ Vệ Quốc Công!” Danh Triết mặc dù có cảm giác như vậy, nhưng hắn ta sẽ không suy đoán lung tung, dù sao Vệ Quốc Công này cũng rất không ngoan.

“Danh Triết à, ý kiến mà lần trước ngươi đưa ra thật sự không tầm thường a, sao ngươi có thể nghĩ đến được?” Vệ Quốc Công có chút tò mò, rốt cuộc cái gì đã khiến Danh Triết có tài như vậy, ít nhất thì mình cũng đã chứng kiến. Nhưng cũng không có tác dụng gì với gia tộc của hắn ta, nếu không thì hắn ta cũng không bị bỏ rơi, nhưng Vệ Quốc Công vẫn hơi tò mò về việc là ai đã đắc tội với Đinh gia, cho nên mới bị hủy hoại trong một đêm.

“Bẩm Vệ Quốc Công, không giấu gì Vệ Quốc Công, tôi đã từng tiếp quản rất nhiều chuyện của Đinh gia, chỉ là do bản thân bất tài, bị tiểu nhân hãm hại, mới có thể lưu lạc như thế!” Lúc này, trong lòng của Danh Triết cảm thấy đau, còn có sám hối sâu sắc.

“Thật sự là ganh ghét người tài, có điều yên tâm đi, chỉ cần ngươi cố gắng làm việc, ta sẽ không bạc đãi người đâu! Việc kinh doanh muối này, lần này sẽ giao cho ngươi vậy!” Có lẽ Vệ Quốc Công đã bắt đầu tín nhiệm một người, Danh Triết biết đây chính là cơ hội của mình, hắn ta nhất định phải nắm chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi