CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Từ chỗ của Vệ Quốc Công đi ra, Danh Triết rất vui nhưng lại tiếc thương cho biểu tỷ của mình, Vệ Quốc Công từ đầu đến cuối cũng quan tâm một chút đến chuyện của biểu tỷ, đến khi làm nhị phu nhân không làm gì cả, lại có thể nhận được nhiều sự quan tâm của Vệ Quốc Công, hắn thật sự cảm thấy không đáng cho biểu tỷ của mình.

“Tiểu Thúy, người không cần vội, ngồi xuống đi!” Trở lại chỗ ở, Danh Triết im lặng suy nghĩ một lúc, sau khi suy nghĩ, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của tiểu Thúy đột nhiên lên tiếng.

Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, nhìn vào sự mong đợi trong ánh mắt của Danh Triết, lại có chút mê mẩn, trái tim cũng đập nhanh hơn, rốt cuộc là bị làm sao, cô liền cảm thấy có chút ngại ngùng.

Danh Triết nhìn khuôn mặt ửng đỏ của tiểu Thúy, trong lòng cảm thấy rất thích thú, trên mặt đổi thành nụ cười dịu dàng đúng nghĩa, lại vẫy tay gọi tiểu Thúy đi qua.

“Đừng sững sờ như vậy, qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Dù sao hắn cũng là chủ nhân của cô, tiểu Thúy nhìn Danh Triết hai lần gọi mình qua, từ từ bước tới, cúi người xuống, hành lễ, có chút ngạc nhiên hỏi: “Công tử tìm nô tì có chuyện gì sao?”

Danh Triết nhìn chằm chằm vào tiểu Thúy, dường như muốn hút tiểu Thúy vào, thậm chí hắn còn từ từ đứng dậy, cắt đứt khoảng cách với tiểu Thúy, thậm chí còn có ý tiếp cận.

Tiểu Thúy lập tức trở nên hoảng loạn, lúc đầu cô cảm thấy phấn khích, sau đó lại là lo lắng không yên, đứng sững sỡ tại đó không biết phải phản ứng như thế nào.

Danh Triết đến gần tiểu Thúy, rất gần, sau đó dùng tay vuốt những sợi tóc ở trên trán, mỉm cười nói bên tai cô: “Thực ra ta có chút thích ngươi!” Nói xong hắn rất hài lòng nhìn khuôn mặt tiểu Thúy đỏ lên.

“Nô tì, nô, nô tì….” Tiểu Thúy ngày đó chờ mong rất lâu, nhưng đột nhiên xuất hiện tình huống như thế này, cô lại cảm thấy rất mơ hồ, tất cả đối với vô mà nói giống như một giấc mơ.

“Không phải rồi nói sao? Không có người ngoài, không cần phải câu nệ như vậy!” Danh Triết đặt ngón trỏ lên khóe miệng của tiểu Thúy, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tiểu Thúy.

Chính là như vậy, trái tim của tiểu Thúy đã trao hoàn toàn cho Danh Triết, lúc đó cô nghĩ sẽ vì Danh Triết mà làm bất cứ chuyện gì.

Mỗi lần cô hứa hẹn như vậy, Danh Triết liền mỉm cười: “Đó là cô nói, đến lúc đừng lừa dối nha!” Một câu giống như nói đùa, lại khiến tiểu Thúy hạ quyết tâm.

Kể từ lần trước Vệ Quốc Công giao lại việc làm ăn cho Danh Triết xử lý, quả nhiên hắn không phụ sự kỳ vọng, xử lý mọi chuyện rất tốt, Vệ Quốc Công vẫn luôn cảm thấy việc buôn bán muối sẽ lỗ vốn, bây giờ lại đem về một khoản, điều này khiến Vệ Quốc Công rất vui, nói chuyện luôn mang theo ý cười.

“Danh Triết, chuyện buôn bán, tất cả đều là công lao của đệ!” Vệ Quốc Công ngồi trên bàn ăn liền khen ngợi Danh Triết.

Mà Danh Triết lại không có bất kỳ sự kiêu ngạo nào, vẫn nho nhã lễ độ, giống như là chuyện hắn nên làm.

“Chuyện này là tiểu đệ nên làm, Danh Triết không dám kể công.” Danh Triết khiêm tốn trả lời.

Thấy thái độ của Danh Triết như vậy, Vệ Quốc Công lại cảm thấy rất vui: “Nói hay, biểu đệ này của nàng thật sự không tồi, nên thưởng, nàng cũng nên được ban thưởng!” Vệ Quốc Công quay đầu nhìn đại phu nhân, ý cười đều hiện lên trong ánh mắt.

Đại phu nhân không có biểu cảm gì nhiều chỉ cảm ơn Vệ Quốc Công, biểu cảm trên khuôn mặt không có biến động gì.

Nhưng người bên cạnh lại ngồi không yên: “Lão gia, người thật bất công mà, thần thiếp cũng có công lao, người chỉ ban thưởng cho tỷ tỷ, thật không công bằng!” Nhị phu nhân nũng nịu nói.

Vệ Quốc Công giống như rất hưởng thụ sự nũng nịu của nhị phu nhân, nụ cười trên khuôn mặt càng dịu dàng: “Thưởng, đều ban thưởng, vậy nàng muốn cái gì?” Khẽ vỗ vào tay của nhị phu nhân, trong ánh mắt Vệ Quốc Công mang theo sự si mê và hài lòng.

Trong lòng nhị phu nhân rất vui, biểu cảm trên khuôn mặt lại rất bình tĩnh, nhìn Vệ Quốc Công: “Thiếp chỉ đùa với lão gia thôi, thiếp nghĩ tỷ tỷ vẫn luôn quản lý tất cả mọi chuyện từ chuyện to đến chuyện nhỏ trong Vệ phủ, chắc chắn rất mệt, thiếp chỉ muốn gánh vác một phần giúp tỷ tỷ, như vậy cũng sẽ khiến lão gia có thể an tâm xử lý những chuyện của mình!”

Lời nói của Nhị phu nhân rất thấu tình đạt lý, hoàn toàn là hình ảnh của một người vợ đức hạnh, điều này khiến Vệ Quốc Công càng vui vẻ, nghĩ là nhị phu nhân có tình cảm với mình, bắt đầu chấp nhận mình.

“Hiếm khi nàng có lòng như vậy, sau này giúp tỷ tỷ của nàng xử lý mọi chuyện, như vậy bổn hầu cũng có thể yên tâm xử lý những chuyện bên ngoài! Nghĩ Vệ Quốc Công ta cũng có thể vui vẻ hòa thuận như bây giờ, lúc nào kêu mấy nha đầu, mấy người con trai kia quay về.” Vệ Quốc Công vui vẻ, tiếng cười cũng rất sảng khoái.

“Chúc mừng Vệ Quốc Công!” Danh Triết cũng không keo kiệt khen ngợi.

Tất cả mọi người đều rất vui, chỉ có đại phu nhân vẫn im lặng, trong lòng có một loại cảm giác tuyệt vọng như đang vùng vẫy trong vũng bùn.

“Ngươi thấy thế nào về chuyện của nhị phu nhân!” Đại phu nhân khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.

Nhưng Như Ý biết, trong lòng đại phu nhân không bình tĩnh như vậy, cô bắt đầu thận trọng, từ từ lên kế hoạch dài hạn.

“Nô tì suy đoán, điều nhị phu nhân muốn chỉ có hai thứ, thứ nhất là phần tán quyền lực của đại phu nhân, thậm chí sau này còn có thể thay thế vị trí của đại phu nhân, một điều khác có lẽ là vì cố ý gây rắc rối cho đại phu nhân, phụ nữ cũng chỉ có chút thủ đoạn này!” Như Ý nói một cách rất chắc chắn, cô cảm thấy tất cả những điều mà mình nhìn thấy, biết được, cảm nhận được thì mục đích của nhị phu nhân chính là như vậy.

Đại phu nhân nhìn Như Ý kiên quyết và chắc chắn như vậy, liền sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Tại sao người không nghĩ đến nhị phu nhân là vì tranh thủ tình cảm, hơn nữa lời nói của người giống như người đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, kinh nghiệm cũng rất nhiều, nhưng rõ ràng người còn rất trẻ, cũng không có ký ức gì!” Đối với sự dứt khoát của Như Ý, đại phu nhân mặc dù đoán cũng gần như vậy, nhưng bà ta có chút tò mò về thân phận của Như Ý.

Như Ý sững sờ, lập tức cảm thấy những lời mình nói không thích đáng: “Đại phu nhân, tranh thủ tính cảm, điểm này thực ra rất rõ ràng! Mặc dù nô tì không biết năm đó hai người có bất hòa gì, nhưng nút thắt này không dễ, còn về thân phận của nô tì, nô tì xin lỗi, đến ngày hôm nay nô tì vẫn đang phục hồi trí nhớ!” Như Ý trong nháy mắt đã trả lời các câu hỏi của đại phu nhân, đập tan từng nghi ngờ của đại phu nhân.

Như Ý trả lời như vậy, đại phu nhân cũng không nói gì nhiều, ít nhất bây giờ Như Ý đối với bà ta chỉ có lợi chứ không có hại, bà ta và Như Ý không có mẫu thuẫn gì.

“Đi đưa lá thư này cho quản gia, hắn biết phải làm như thế nào!” Đại phu nhân đột nhiên lấy một lá thư từ trong ngực ra đưa cho Như Ý.

Từ khi Như Ý ở bên cạnh đại phu nhân, rất nhiều chuyện luôn là Như Ý chủ động làm, nếu không thì là đại phu nhân giao phó, đây là lần đầu tiền chủ động tự mình lấy đồ ra cho Như Ý xem, như vậy Như Ý không thể không nghĩ là chuyện lần trước đã ảnh hưởng rất lớn đến đại phu nhân.

“Nô tì sẽ đi làm ngày!” Như Ý nói xong, muốn cáo lui.

“Đợi đã, không phải rất lâu rồi ngươi chưa được gặp di Ngưu sao? Hôm nay cho phép ngươi đi gặp bà ấy!” Lúc Như Ý chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đại phu nhân đột nhiên ân cần nói.

Như Ý dừng chân nghe thấy vậy liền nhanh chóng rời đi.

“Quản gia, đây thư là đại phu nhân dặn nô tì đưa cho ngài!” Đây là lần thứ hai Như Ý nói chuyện trực tiếp với quản gia, nhưng mỗi lần cô nói chuyện với quản gia, cô luôn có một loại áp lực vô hình.

“Ừ, được, ngươi quay lại báo cáo với đại phu nhân nói: Nô tài sẽ cố gắng làm tốt vì đại phu nhân, mong đại phu nhân yên tâm,” Quản gia nói một cách trang trọng nhưng Như Ý lại cảm thấy những lời nói của quản gia lại có ý gì đó.

Từ chỗ quản gia đi ra, Như Ý đi thẳng đến chỗ của di Ngưu, mùa xuân sắp kết thúc rồi, mùa hè cũng sắp đến, cuối cùng cũng hết lạnh, trong lòng Như Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, lần trước sau khi dì Ngưu nhắc đến một số chuyện của cô ở chỗ đại phu nhân, Như Ý cũng không gặp lại dì Ngưu, trong lòng có chút nhớ mong.

Dù sao dì Ngư cũng là một trong hai người thân duy nhất của Như Ý trên thế giới này.

“Dì Ngưu, dì vẫn còn đang bận sao, để Như Ý giúp dì!” Như Ý vừa bước vào trong sân liền nhìn thấy dì Ngưu đang cúi người, hai tay bận rộn, có chút đau lòng vội vàng chạy lại.

“Cháu đến rồi!” Dì Ngư giống như biết là Như Ý sẽ đến, không quá sôi nổi, nhìn Như Ý với ánh mắt thờ ơ.

Điều này khiến trong lòng Như Ý có chút bối rối, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Dì Ngưu, người không vui khi nhìn thấy Như Ý sao? Có phải là vì quá lâu rồi Như Ý không qua thăm dì, nên dì mới tức giận!” Lúc này Như Ý không còn có được sự bình tĩnh thường ngày, cô chỉ là một đứa trẻ luôn khao khát có được sự ấm áp, được nũng nịu trước mặt mẫu thân của mình.

“Sao có thể chứ, nhớ con còn không kịp, sao có thể tức giận chứ!”

Dì Ngưu nói như vậy, nhưng lại không dám nhìn Như Ý, Như Ý và dì Ngưu đã sống với nhau rất lâu, sao lại không hiểu dì Ngưu chứ, những người đơn giản như dì Ngưu, vốn không biết nói dối.

Như Ý càng chắc chắn là đang có chuyện gì đó xảy ra.

“Dì Ngưu, chú Ngưu gần đây thế nào rồi?” Như Ý tiến lại gần, quan sát mọi biểu cảm của dì Ngưu, lời của Như Ý vừa nói ra, rõ ràng cảm nhận được cơ thể dì Ngưu đang run rẩy, tiếp tục công việc trong tay, nói lấy lệ: “Tốt, có số tiền kia của cháu, còn có dì ở đây, ông ấy sớm đã khỏi rồi!”

Mặc dù dì Ngưu đã cố gắng hết sức bình tĩnh và che giấu cảm xúc của mình, nhưng Như Ý vẫn biết có chuyện gì đó liên quan đến chú Ngưu.

Đoạt lấy công việc trong tay dì Ngưu.

Dì Ngưu thấy y phục bị Như Ý đoạt lấy, có chút ngạc nhiên, trong mắt bà Như Ý vẫn luôn là một tiểu nha đầu yên tĩnh không ngỗ ngược với bọn họ, không ngờ lại sắc bén như vậy.

“Dì Ngưu, dì không cần phải nói dối, dì không biết nói dối, nói với con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với chú Ngưu?” Quay người dì Ngưu lại, Như Ý có chút vội vàng hỏi.

Đối với Như Ý thô bạo, khí thế như vậy, dì Ngưu có chút sợ hãi, bà thở dài, đôi mắt có chút ướt, nghẹn ngào nói: “Chú Ngưu của cháu cứ ra đi như vậy, không để lại cái gì cho ta, ngày cả một lời nói cũng không để lại, chính là ra đi như vậy! Ông già tại sao bỏ tôi lại một mình mà đi chứ?” Dì Ngưu vừa nói, tất cả cảm xúc liền không thể kiểm soát được, trực tiếp bộc phát.

Cả người Như Ý cứng đờ, có chút không tin, rõ ràng lúc trước còn tốt, sao có thể mất được chứ, sinh mạng của con người thật sự mong manh như vậy sao?

“Tại sao, sao có thể như thế được? Sao có thể ra đi như thế được, nói với cháu, dì Ngưu, nói với cháu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” Như Ý vẫn không thể tin được, chuyện này không đơn giản như vậy.

“Cái này, còn, còn có thể chết như thế nào, vẫn không phải là chết vì bệnh sao!” Dì Ngưu nói quanh co, quay qua tiếp tục giặt quần áo.

Nếu như người khác có lẽ sẽ tin, nhưng Như Ý không phải là người khác, cô biết dì Ngưu đang nói dối, hơn nữa là vì không muốn nói đến cái chết của chú Ngưu, vậy chắc chắn có liên quan đến cô.

Nghĩ đến đây, Như Ý cau mày, nhìn chằm chằm vào dì Ngưu nói: “Dì Ngưu, dì không biết nói dối, nói đi, rốt cuộc là ai? Là người nhắm vào con đúng không! Dì sợ liên lụy đến con, nhưng là con liên lụy đến hai người, dì sợ con bị tổn thương, nhưng lại vì con mà chịu tổn thương!” Như Ý nói mang theo chút đau buồn, mặc dù cô quen che giấu cảm xúc của mình, biểu cảm của mình, nhưng lúc này cô vẫn có chút không thể không chế được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi