CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Nha đầu, huhu, chú Ngưu của con, là bị người ta đánh chết ngày tại chỗ, những người kia nói muốn tìm con, nhưng chú Ngưu của con liền cảm thấy không đúng, đánh chết không nói, kết quả ta được chú Ngưu của con sắp xếp trốn ở một nơi, nói cái gì mà ta không được đi ra ngoài, chỉ cần ta sống tốt, ông ấy chết cũng không sao.”

Như Ý vừa nghĩ đến cái chết của chú Ngưu, trong lòng liền cảm thấy rất đau buồn, cô nắm chặt tay, trong lòng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc là ai, muốn mạng của cô không nói, ngay cả chú Ngưu không biết chuyện gì cũng không bỏ qua.

An ủi dì Ngưu, Như Ý từ nhà dì Ngưu đi về như người mất hồn, nhưng tâm trạng của cô lại không ngừng run rẩy, cô đang phân tích xem người kia rốt cuộc là người ở bên ngoài hay là người trong Vệ phủ.

Như Ý cứ thẫn thờ như vậy, lại đi đến sân bí mật một lần nữa.

Lần này sự khác biệt duy nhất chính là cánh cửa của sân đã bị khóa, giống như chủ nhân đã nhận ra có ai đó lén lút dòm ngó.

Nếu như đổi thành Như Ý trước đây đương nhiên là sẽ bị khóa ở bên ngoài, nhưng với Như Ý bây giờ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ.

Chỉ thấy Như Ý nghiêng người, nhẹ nhàng bước vào trong sân.

Lần này khác với lần trước, nhưng rõ ràng bầu không khí dịu đi rất nhiều, Như Ý không biết loại cảm giác bị áp bức trước đây có phải là vì cô không có công phu không, bây giờ có rồi, theo cách nói của người xưa chính là nội công thâm hậu, cố nhân? Trong lòng cô sao lại có câu hỏi này chứ?

Nhìn căn nhà trong sân nhỏ, Như Ý muốn đi vào xem bên trong rốt cuộc có cái gì.

“Vù!” Khi Như Ý chuẩn bị đi đến gần cửa, bên trong đột nhiên bắt ra một mũi tên sắc nhọn.

Như Ý nghiêng người tránh mũi tên, nhưng không ngờ bên cạnh lại có người muốn cứu cô.

“Lần trước không phải ta đã nhắc nhở ngươi rồi sao? Biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, lẽ nào lúc nãy ngươi không nhìn thấy sao? Nếu như không phải ta ở đây, ngươi còn có thể đứng ở đây sao!”

Đột nhiên có người xuất hiện trách cứ Như Ý, mặc dù Như Ý có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói gì, hơn nữa giọng nói này cô có chút quen.

“Dì Mộng, tôi thấy mỗi lần tôi gặp nguy hiểm thì dì lại xuất hiện! Dì không phải…” Như Ý chỉ thuận miệng nói như vậy, lại không ngờ dì Mộng lại đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt nhìn Như Ý có chút phức tạp.

Như Ý rất phối hợp nhìn lại: “Sao vậy! Bị tôi nói trúng rồi?” Thật ra Như Ý không đoán được cái gì cả, nhưng cô biết loại chiến thuật tâm lý này có thể dùng với những người có chút chột dạ, đột nhiên Như Ý cảm thấy mình bắt đầu trở nên gian ác rồi.

“Những chuyện ngươi không nên hỏi, bây giờ ngươi cũng không nên biết!” Dì Mộng nhìn vào ánh mắt của Như Ý, thần trí của bà ta đột nhiên trở nên mơ hồ.

Như Ý trong khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt mơ màng của dì Mộng, cô cảm thấy thuật thôn miên của mình có hiệu quả, nhưng bởi vì cô chỉ có một khoảng kí ức mờ nhạt, nên cô cũng không có cách nào nắm bắt được thực tế, vậy mà lại khiến dì Mộng hồi phục lại.

Mỗi lần dì Mộng đều xuất quỷ nhập thần, ở Vệ phủ rộng lớn này, rất khó có thể gặp được bà ta.

Nhưng Như Ý không thể bỏ qua cơ hội này, liền kéo người đang ngăn cô lại: “Người phụ nữ lần trước, tôi cần đi vào kiểm tra!” Như Ý không quan tâm sự nghi ngờ trong ánh mắt của dì Mộng, Như Ý đẩy dì Mộng ra đi vào bên trong.

Như Ý muốn thấy người phụ nữ kia có thật sự muốn nhìn thấy cô, còn một nguyên nhân khác chính là cô cảm thấy người phụ nữ kia rất lương thiện, muốn biết càng nhiều tin tức có ý nghĩa, vậy người phụ nữ này có một chút tác dụng.

“Két!” Cửa lung lay như sắp đổ, dưới ánh nắng lộ ra sự tiêu điều thê lương.

“Dì, dì Mộng, khụ khụ, dì quay về rồi sao?” Như Ý theo dì Mộng đi vào phòng, có chút ngạc nhiên với sự đơn giản ở bên trong.

Đây thật sự là nơi cô ta nghỉ ngơi sao? Nhìn căn phòng sơ sài chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, một cái ghế đẩu giống như một hậu cung.

“Cô vẫn còn ho sao! Bệnh này kéo dài quá lâu rồi!” Như Ý vừa tiến vào phòng, nhìn thấy sự xanh xao và ánh mắt kia của người đang nằm trên giường, cô liền biết người phụ nữ này không quật cường như vậy.

“Bây giờ tôi sẽ chữa cho cô, thực tế mũi tên trên dây cung đã bắn đi, nếu như cô muốn sống thì phải ngoan ngoãn nghe lời!” Như Ý cố gắng sử dụng cách này đề kéo gần mối quan hệ với người phụ nữ kia.

“Lần trước cảm ơn cô, tôi rất tốt, không cần đâu, khụ khụ, không cần phải chữa trị nữa!” Người phụ nữ nói nhưng vẫn ho không ngừng.

Như Ý bất lực lắc đầu, nói với dì Mộng ở bên cạnh: “Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lúc, yên tâm bây giờ cô ấy rất an toàn.”

Dì Mộng nhận được ánh mắt của người phụ nữ kia, nhìn Như Ý, quay người rời đi.

“Cô muốn hỏi chuyện gì?” Người phụ nữ kia thấy dì Mộng đã đi ra ngoài, liền lên tiếng.

Như Ý không thể không nói, người phụ nữ này thông minh hơn cô nghĩ, không ngu ngốc như cô vẫn tưởng.

“Rốt cuộc thân phận của cô là gì?” Như Ý cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề, cô muốn biết những ẩn khúcchưa được giải quyết của đại phu nhân và nhị phu nhân, có thể lấy được một số gợi ý từ đây hay không.

“Có một số chuyện, bây giờ cô không biết sẽ tốt hơn, nếu không, khụ khụ, sẽ không có gì tốt với cô!” Đôi mắt sắc bén, người phụ nữ kia không nói gì cũng có thể trực tiếp áp chế được, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện quả nhiên không giống với người bình thường.

“Sao cô biết không có tác dụng gì?” Như Ý không phải nói người khác, cô luôn tự tin vào bản thân mình, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

Người phụ nữ kia nhìn Như Ý, lại có cảm giác bị sự kiên định trong ánh mắt và sự ngang ngược trong giọng nói thuyết phục.

“Chuyện giữa nhị phu nhân và đại phu nhân, bây giờ vẫn đang ở bên cạnh quan sát chiến trường!” Nói xong câu này, người phụ nữ kia nhắm mắt lại, không muốn nói them điều gì nữa.

Như Ý không thể không nghi ngờ, người phụ nữ này muốn làm ngư ông đắc lợi, cô ta chính là một ngư ông.

Thấy người phụ nữ kia không muốn nói nữa, cô liền lấy tờ giấy viết vài từ, cuối cùng cũng không ở lại, cô đã biết được đáp án, tất cả những thứ khác đều không quan trọng, đương nhiên cái biết này cũng không được nói là đã biết chuyện giữa nhị phu nhân và đại phu nhân, nhưng lại là những gợi ý cho những chuyện sau này.

Như Ý trở về từ chỗ kia, đem những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay sắp xếp lại, cô lại nghĩ, liệu đại phu nhân có biết chuyện của chú Ngưu không, không muốn cô che giấu thân phận của mình, thực ra cô cũng tính là che giấu thân phận, rốt cuộc là ai, bây giờ đột nhiên cô có chút căm ghét việc bản thân mình mất đi ký ức.

“Chàng đừng tiếp tục nữa, rất nguy hiểm!”

Như Ý không thể không nói, Vệ phủ này, tùy tiện đi đến nơi này cũng có bí mật.

Ngay khi giọng nói phát ra từ trong miệng của người phụ nữ, Như Ý có võ công, đôi tai của cô tốt đến mức đáng kinh ngạc, thực ra bọn họ đã nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Như Ý nghe được.

Như Ý âm thầm trốn đi, ở phía sau cái cây, có một người phụ nữ và một người đàn ông đang trốn, rõ ràng hai người đang bất đồng về ý kiến.

“Ta chưa rút lui được, mạng lưới này vẫn chưa đổ!” Người đàn ông nói một cách bất lực, nhìn người phụ nữ với ánh mắt thâm tình, thê lương.

Như Ý nhìn rõ hai người, cô vẫn đang nghĩ tạo cơ hội cho hai người như thế nào, nhưng không ngờ bọn họ lại không thể kiềm chế được.

“Vậy, vậy, chàng nhất định phải bảo trọng!” Ngũ phu nhân kéo tay người đàn ông, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và lo lắng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ không biết hiện thực cuộc sống mà Như Ý từng nhìn thấy.

Như Ý có chút hoài nghi, không biết Danh Triết công tử muốn làm gì, lần sau cô phải đổi một cách thức thăm dò khác mới được.

Nhưng lần trước vì chuyện trong nhà của đại phu nhân mà gạt qua một bên, cô vẫn chưa biết mổi quan hệ giữa đại phu nhân với ngũ phu nhân và Danh Triết công tử, xem ra vẫn cần phải quay về thương lượng với đại phu nhân.

“Đại phu nhân, đây là những điều nô tì biết, không biết còn có thuốc gì cần hỏi không?” Như Ý đứng ở trong phòng của đại phu nhân, thấy đai phu nhân đang nghiên cứu một bức tranh, cô đem những gì mà mình biết báo cáo với đại phu nhân.

“Ừ? Ngươi còn có vấn đề gì cần hỏi ta không?” Đại phu nhân nhìn Như Ý, tiếp tục công việc trong tay.

Như Ý lặng lẽ nhìn đại phu nhân, nói lên những nghi vấn của mình: “Nô tì thấy Danh Triết công tử và ngũ phu nhân giống như đã quen nhau từ lâu rồi, nên muốn biết lúc này Danh Triết công tử và ngũ phu nhân có quan hệ gì?”

Đại phu nhân bỏ công việc trong tay xuống, ngước lên nhìn Như Ý, ánh mắt nhìn xa xăm, giống như đang nhớ lại những chuyện trước đây, mang theo một chút bi thương: “Bọn họ đương nhiên là biết nhau, hơn nữa còn từng thề non hẹn biển với nhau, nhưng sau này cha của ngũ phu nhân lúc đó chê Danh Triết không đủ để tham gia, nhưng thực tế lại nhìn vào sự hưng thịnh của Vệ phủ!”

Không thể không nói, Như Ý đối với loại chuyện này vẫn có một loại cảm giác không thể hiểu được, luôn cảm thấy người phụ nữ không thể quyết định số phận của mình là một chuyện vô cùng bi thương, thậm chí cô còn nghĩ tại sao người phụ nữ không thể mạnh mẽ hơn, không cần bị người khác chi phối.

“Nhưng, ta thấy vì mối quan hệ của Danh Triết, cho dù đến Vệ phủ thì tính cách của cô ta cũng thờ ơ, không gần giũi với bất cứ ai, cũng không tranh giành, sau đó cũng bình thường, thờ ơ sống đến bây giờ, có lúc ta nghĩ, nếu như ta từ bỏ một số thứ có phải cũng có thể giống như cô ta!” Đại phu nhân giống như đang nói với chính mình, cũng như đang nói với Như Ý, trên khuôn mặt lúc này lộ ra một chút đáng tiếc.

“Đại phu nhân, chỉ cần người muốn, người cũng có thể!” Như Ý muốn an ủi bà ta, nhưng ngoài câu này dường như không tìm được câu nào khác, muốn điều gì chính là dựa vào chính mình, Như Ý nhìn về hướng Bắc, lại rơi vào suy nghĩ của chính mình, có một loại phấn khích, còn có một loại mơ hồ sau sự phấn khích đó, cô phát hiện loại cảm giác này là từ khi tiếp xúc với những chuyện của Vệ phủ, mỗi lần cô đều có thêm một khả năng, sự phấn khích của cô sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Đại phu nhân thấy Như Ý như vậy, có chút tò mò, cô đang nhìn cái gì, giống như đang rất tập trung, nhưng ánh mắt lại rất mờ mịt.

“Như Ý, ngươi thật sự không có chút ký ức này?” Đại phu nhân vẫn muốn biết nhiều hơn về Như Ý, như vậy sẽ càng dễ lợi dụng.

“Bẩm phu nhân, nô tì không nhớ, mỗi lần nô tì muốn nhớ lại, thì đầu lại rất đau.” Như Ý bị đại phu nhân đánh thức tư tưởng, kính cẩn trả lời.

“Được rồi.” Đại phu nhân lắc đầu, ngước nhìn Như Ý, lên tiếng: “Gần đây ngươi hãy chú ý nhiều hơn đến những hành động của nha hoàn các viện, lần trước nhị phu nhân có nhắc đến với ta muốn đem đồ cấp phát năm nay đối chiếu lại, sau đó nhìn vào số lượng, lập tức phát cho các viện.”

Nhị phu nhân muốn thể hiện sự ảnh hưởng của mình sao? Mặc dù Như Ý vẫn biết nhị phu nhân nghĩ cái gì, nhưng vẫn có chỗ cô không hiểu, chính là chuyện này ngày càng nhiều, vũng nước này có thể sẽ càng đục, vậy thì cô muốn sử dụng thủ đoạn, có thể sẽ dễ hơn rất nhiều.

“Nô tì sẽ chú ý hơn! Nhưng!” Như Ý đột nhiên nhớ ra cái gì, cúi đầu bẩm báo.

“Ân?” Đại phu nhân lập tức ngầng đầu lên, muốn nghe nội dung tiếp theo của Như Ý: “Chuyện này có gì khó sao?”

Như Ý hít một hơi thật sâu nói: “Trong phủ của đại phu nhân và nhị phu nhân đều phải chú ý đến sao?” Đã đề phòng nhị phu nhân, vậy thì có thể trong phủ của đại phu nhân mới có nhiều vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi