CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Đều phải để ý, ngươi cũng không biết rốt cuộc nhị phu nhân đang nghĩ cái gì, mấy thiểu gia và tiểu thư cũng sắp trở về, chuyện này vẫn còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì?” Đại phu nhân vừa nhắc đến con trai của mình, trên khuôn mặt lộ ra sự hài lòng.

Tình mẫu tử rất tuyệt vời, tại sao nhị phu nhân lại đối xử tàn nhẫn với con gái của mình như vậy, có phải là tiểu Nhã biết điều gì? Đúng rồi, lúc này Như Ý mới nhớ đến tờ giấy gấp con ếch mà tiểu Nhã đưa cho mình, bên trên có chữ, lúc đố cô cũng không chú ý đến.

Như Ý cáo lui, cô muốn nhanh chóng tìm thấy chứng cớ chứng minh rốt cuộc tất cả những chuyện này là thế nào, còn có người câm kia bây giờ thế nào rồi? Dì Mộng không muốn nhìn thấy cô, nên nói là không muốn nhìn thấy người của đại phu nhân và nhị phu nhân, lại cứu cô khắp nơi, điều này là tại sao.

“Như Ý, Như Ý, vù vù.”

Nghe thấy giọng nói, Như Ý ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của giọng nói truyền đến, thấy tiểu Thúy đang ở phía xa vẫy tay với cô, chỉ là trong giọng nói kia có cảm giác mang theo sự nghẹn ngào, điều này khiến Như Ý không thể hiểu nổi.

“Như Ý, tôi rất nhớ cô!” Tiểu Thúy lao qua ôm chặt lấy Như Ý.

Trong lòng Như Ý cảm thấy rất ấm áp, khẽ chạm vào tiểu Thúy, mỉm cười nói: “Cũng không phải là quá xa, nhớ tôi thì quay lại thăm tôi là được rồi!” Như Ý nói giống như không quan tâm, nhưng trong lòng cô biết bản thân mình vẫn có chút không quen khi không có sự ồn ào của tiểu Thúy, mỗi lần cô ở trong phòng đều cảm thấy thật yên tĩnh.

“Tôi, nhưng tôi vẫn nhớ, buổi tối lại không thể đến tìm cô!” Tiểu Thúy giậm chân, bĩu môi nói.

Như Ý nhìn tiểu Thúy giống như một đứa trẻ, nghĩ đến tình cảm của cô ấy với Danh Triết, không biết bây giờ thế nào rồi.

Tiểu Thúy không hề khách khí, kéo Như Ý quay lại căn phòng cũ, vừa tiến vào phòng đã bắt đầu nhìn xung quanh.

“Cô đang nhìn cái gì vậy?” Như Ý không hiểu hành động này của tiểu Thúy, hành động này giống như đang bắt trộm vậy.

“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi!” Tiểu Thúy vẫy tay, nói một cách rất tự nhiên.

“Nói đi, lần này cô tìm tôi lại có chuyện gì khó giải quyết sao?” Thực ra Như Ý vẫn rất hiểu tiểu Thúy, bây giờ cô ấy đã có người thích, cô ấy chỉ mong sao có thể đứng trước mặt người kia.

“Hả? Tôi thật sự muốn quay lại mà!” Tiểu Thúy nhìn Như Ý, muốn nói nói nhiều hơn, nhưng vẫn cảm thấy càng nói càng sai.

“Cô muốn quay lại?” Lúc này, Như Ý không thể không nghi ngờ, lẽ nào người đàn ông kia muốn đi, nên mới….

Tiểu Thúy bị Như Ý nhìn như vậy liền có chút chột dạ, sau đó mở mắt ra một cách bất thường, cô phải che giấu cảm xúc của mình.

“Sao vậy?” Như Ý vẫn có chút nghi ngờ nhìn tiểu Thúy, cô cảm thấy tiểu Thúy đang có chuyện gì giấu mình.

“Hả, không có gì? Cũng không có gì, đột nhiên nhớ cô, nên muốn trở về mà thôi, cô nhìn tôi lớn như vậy nhưng thật sự vẫn rất dễ mất bình tĩnh, không có chuyện gì, thì tôi về trước đây, nếu không Danh Triết công tử lại nói tôi.” Tiểu Thúy bị Như Ý nhìn như vậy có chút sợ hãi, đề phòng giống như một con sói chạy đi thật ra.

Như Ý nhìn bóng lưng của tiểu Thúy chạy đang chạy như bay, bất lực lắc đầu, nha đầu này vẫn hấp tấp như vậy.

Chạy đi xa, tiểu Thúy chắc chắn Như Ý không nhìn thấy mình nữa, mới dừng lại, mỗi lần cô luôn cảm thấy ánh mắt của Như Ý rõ ràng rất thờ ơ nhưng lại rất sắc sảo, đứng ở trước mặt cô luôn cảm thấy mình thành người trong suốt.

Trở lại chỗ ở, tiểu Thúy nhìn khuôn mặt đang trầm tư của Danh Triết, trong mắt tràn đầy sự thỏa mãn, người đàn ông này, mình lại có thể yêu như vậy.

Danh Triết lúc tiểu Thúy bước vào trong phòng đã biết rồi, những thứ hắn vừa suy nghĩ đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, ngẩng đầu lên nhìn thấy sự si mê trong ánh mắt của tiểu Thúy, trong đôi mắt lóe lên một tia đắc ý, lập tức đổi thành bộ dạng dịu dàng nhìn tiểu Thúy: “Sao vậy? Nhìn ngươi có vẻ đang rất vội?”

Trong lòng tiểu Thúy rất kinh ngạc, không ngờ như vậy cũng bị Danh Triết nhìn ra, cô còn đang nghĩ có nên nói chuyện này với Danh Triết công tử không.

“Nô tì”

“Nói thật!” Giống như biết Tiểu Thúy có thể sẽ lừa dối mình, Danh Triết cắt ngang lời nói của tiểu Thúy, muốn cô suy nghĩ rồi mới lên tiếng.

“Vâng, Như Ý rất thông minh, nô tì cảm thấy mạo hiểm quay lại như vậy không thỏa đáng!” Lúc tiểu Thúy nói câu này với kinh nghiệm của mình, giống như đây mới đúng là cô.

Như này Danh Triết có loại ảo giác, mình chưa từng hiểu tiểu Thúy, nhưng lời nói của tiểu Thúy cũng đúng, hắn cũng biết Như Ý không phải là thông minh một cách bình thường, kêu tiểu Thúy quay lại, không có lí do chính đáng sợ là không được, vậy thì….xem ra hắn chỉ có thể để tiểu Thúy chịu oan ức,

Nghĩ đến đây, nụ cười của Danh Triết có chút kì lạ.

“Đã như vậy, chỉ có thể khiến ngươi chịu oan ức, ngươi có sợ không?” Danh Triết giống như đang lợi dụng người đẹp, nhìn tiểu Thúy, ánh mắt dịu dàng, lời nói ra cũng mang theo một chút quan tâm và bất lực.

Tiểu Thúy bị nhìn như vậy, với cô mà nói, cô đương nhiên sẽ nghe thành Danh Triết đang quan tâm đến mình, sao còn có thể chú ý đến khuôn mặt đạo đức giả sau lời nói đó.

“Nô tì không sợ, có thể giúp Danh Triết thiếu gia giải quyết khó khăn, trong lòng nô tì rất ngọt ngào, nô tì không quan tâm có bị oan ức hay không, chỉ cần, chỉ cần trong lòng công tử có nô tì!” Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ của tiểu Thúy đỏ lên như trái táo, ánh mắt cũng mang theo sự mong đợi, muốn nhìn Danh Triết nhưng lại sợ hãi lên tiếng.

“Haha!” Danh Triết đột nhiên bật cười, điều này khiến tiểu Thúy cảm thấy rất xấu hổ, đầu cũng cúi thấp hơn.

Lại không ngờ Danh Triết thiếu gia lại dùng một ngón tay nâng cằm tiểu Thúy lên, nhìn chằm chằm vào tiểu Thúy, hôn một cái lên đôi mắt vẫn còn đang mơ hồ.

Tiểu Thúy mở to mắt đầy kinh ngạc, sau đó ngọt ngào nhắm mắt lại, nhận lấy hạnh phúc đang đến gần.

Lúc này, một căn phòng tràn đầy ánh nắng mùa xuân.

“Không ngờ ngươi lại ra tay nhanh như vậy, ta thật sự xem thường ngươi rồi!” Nhị phu nhân bình thường dịu dàng nhìn Danh Triết, nở nụ cười, đó là lần đầu tiên diêm dúa như vậy.

Khuôn mặt Danh Triết chìm xuống, nghĩ một lúc liền nói: “Tôi làm theo những gì bà nói, nha đầu kia lại không thông minh giống như Như Ý, nhưng cũng không phải là một người ngu ngốc, không biết như vậy có sơ suất không!”

Đối với sự lo lắng của Danh Triết, nhị phu nhân lại không hề quan tâm, giống như tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà ta: “Cho dù cô ta có thông minh như Như Ý cũng không có tác dụng gì, bởi vì cô ta đã yêu ngươi, lẽ nào ngươi không biết một người phụ nữ cho dù có thông minh đến đâu, một khi chạm đến chữ tình, sẽ trở nên ngu ngốc?” Nhị phu nhân nói câu nói này đột nhiên có chút lắng xuống.

Nghe nhị phu nhân nói như vậy, Danh Triết nghĩ một lúc, lại cảm thấy vẫn rất đúng, giống như biểu tỷ năm đó cũng như vậy, một khi đã yêu chồng mình, cũng sẽ vì những chuyện này mà đấu tranh.

“Tiếp theo, có thể không chỉ cần làm cô ta oan ức, mà còn có thể khiến ngươi càng oan ức!” Nhị phu nhân có chút thích thú nhìn Danh Triết, ánh mắt kia giống như muốn đưa cả hắn vào.

Danh Triết nhìn nhị phu nhân, có chút không hiểu lời nói của bà ta: “Sao lại nói như vậy? Tôi còn phải làm gì nữa?”

Nhị phu nhân khẽ cười: “Thực ra ngươi không cần phải làm gì, chỉ là kêu ngươi chịu một chút tổn thương, có lẽ hiệu quả sẽ càng tốt!”

Vừa nghe thấy nhị phu nhân nói như vậy, Danh Triết lập tức hiểu ra: “Nhị phu nhân quả nhiên có kinh nghiệm!” Đều nói trái tim của phụ nữ là độc nhất, cũng giống như nhị phu nhân, nếu không nghĩ ra cách này, nhưng bị tổn thường một chút có lẽ là không có vấn đề gì.

“Được, ngươi lui xuống đi, ngươi xem phải nói với tiểu Thúy như thế nào, hay là say này mới nói với cô ấy sẽ tốt hơn!” Nhị phu nhân nhìn bóng lưng của Danh Triết lên tiếng.

“A, đồ bỏ đi này, rốt cuộc ngươi có biết rót nước không, ngươi muốn ta chết bỏng sao?” Một tiếng mắng vang lên trong Vệ phủ, mấy a hoàn lập tức chạy đến, ai mà không biết Danh Triết thiếu gia là khách quý của lão gia, sao dám có điểm nào không tốt chứ.

“Thịch!” Tiểu Thúy lập tức quỳ xuống. Đôi mắt ngấn lệ nhìn Danh Triết, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, lúc này cô vẫn nhớ mình cách thiếu gia xa như vậy, nhưng sao có thể đổ nước lên tay hắn được.

Hơn nữa nước này là nước sôi mà hắn kêu cô đưa tới.

“Ngươi nói xem sao ngươi lại vô dụng như vậy chứ, ở bên cạnh ta làm gì, chỗ của ta không cần người ngốc như ngươi!” Danh Triết không quan tâm nhiều, tức giận nhìn thẳng vào tiểu Thúy đang quỳ, bàn tay bị bỏng vẫn còn đau, nước này quả nhiên là đủ nóng.

“Nô tì không cố ý, xin công tử tha cho tiểu Thúy lần này, xin công tử khai ân!” Tiểu Thúy đập đầu xuống đất, nước mắt tuôn như mưa.

Đối với biểu cảm này của tiểu Thúy, Danh Triết biết cô không thể hiểu được và oan ức với thái độ này của hắn, nhưng vở kịch vẫn phải được tiếp tục.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Đại phu nhân cũng không biết từ lúc nào đã nghe thấy tiếng gió mà đến.

“Danh Triết, tay của đệ làm sao vậy?” Đại phu nhân vừa nhìn thấy tay của Danh Triết bị bỏng một mảng lớn, có chút đau lòng hỏi.

Đối với sự quan tâm của đại phu nhân, Danh Triết đột nhiên cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn tự nói với chính mình, chỉ cần mình thành công sẽ để cho tỷ ấy sống những ngày tháng tốt đẹp.

“Cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm, không sao, không quá nghiêm trọng.” Nói không nghiêm trọng nhưng Danh Triết vẫn không chịu đựng được mà phát ra tiếng, long mày cũng nhíu chặt lại.

“Như thế này còn không nghiêm trọng sao, còn ngày người ra đấy làm gì, không đi gọi đại phu đi!” Đại phu nhân quay người lại, những a hoàn kia vội vàng chạy đi gọi đại phu.

Đại phu nhân nhìn thấy cô gái quỳ trên mặt đất vẫn còn run rấy, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, liếc nhìn Danh Triết: “Là tiểu Thúy làm đệ bị thường?” Thực ra đã có chút hiểu nhưng vẫn cố tình hỏi, nhưng bà ta không biết dùng những từ khác để nói.

“Ai, tiểu đệ chỉ có thể cảm ơn ý tốt của biểu tỷ, nha đầu tốt như này đệ không thể chịu đựng được, hay là tỷ tỷ đưa cô ta về đi, đệ nghĩ có thể đệ và cô ta có bát tự xung khắc với nhau!” Nói xong, Danh Triết còn lấy làm tiếc thở dài.

Tiểu Thúy nghe thấy vậy liền bình tĩnh lại, Danh Triết muốn đại phu nhân đưa cô về, vậy không phải là…..

Nghĩ đến đây, cô liền ngẩng đầu lên nhìn Như Ý đang đứng bên cạnh, lại nhìn thấy sự đau lòng trong ánh mắt của Như Ý.

“Đại phu nhân tha mạng, công tử khai ân, nô tì thực sự không cố ý, đại phu nhân người cũng biết nô tì, nên xin đại phu nhân giơ cao đánh khẽ!” Tiểu Thúy rất phối hợp không ngừng đập đầu, nước mắt lăn dài trên hai má, âm thanh đập đầu xuống sàn nhà cũng đập vào trái tim Như Ý.

Như Ý không chịu được liền cau mày, có chút mong đợi nhìn đại phu nhân.

Đại phu nhân cảm nhận được ánh mắt của Như Ý, quay đầu nhìn cô, lại không nhìn ra là biểu cảm gì, điều này khiến cô có chút nghi hoặc…..

“Đại phu nhân, người niệm tình tiểu Thúy hầu hạ người lâu như vậy, bỏ qua cho cô ấy lần này được không!” Như Ý nhìn thấy trên sàn xuất hiện những đốm đỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, cuối cùng không thể chịu đựng được liền lên tiếng cầu xin cho tiểu Thúy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi