CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Nếu Như Ý đã cầu tình vì ngươi, ngươi vẫn là quay về làm việc với Như Ý đi, Danh Triết này ở đây tuyệt đối không thể giữ ngươi lại!" Đại phu nhân nói xong lại nhìn Danh Triết, muốn có được trả lời của hắn.

"Tỷ tỷ đã an bài như vậy, thì thôi, cũng không cần sắp xếp nhiều nha hoàn gì cho ta, tỷ cũng biết ta là người tùy tính, ngày thường cho một người đến cho ta là được!" Chịu đựng vết đau được đại phu băng lại, Danh Triết tùy ý nói.

Nhưng tại sao Như Ý cảm thấy sự vui vẻ của Danh Triết công tử lúc nhận Tiểu Thúy về, mặc dù che giấu, nhưng Như Ý vẫn nắm được độ cong trên môi hắn.

Tiễn tất cả mọi người, Tiểu Thúy bắt đầu thu dọn đồ của mình, chỉ là cô cũng không nói gì, im lặng đưa lưng về phía Danh Triết công tử.

"Tiểu Thúy, cô còn tức giận sao?" Đối với thái độ của Tiểu Thúy, thực ra Danh Triết rất hiểu, thậm chí hắn cảm thấy Tiểu Thúy hẳn là thái độ như vậy mới phù hợp với sự lý giải của hắn đối với cô.

"Nô tỳ không dám!" Tiểu Thúy xoay người, hành lễ bèn muốn quỳ xuống.

Danh Triết thuận thế đỡ thân thể Tiểu Thúy, có chút đau lòng đỡ đỡ vết thương trên trán: "Xin lỗi, làm ngươi bị ủy khuất, ta đã nói làm vậy không tốt, ngươi còn bướng bỉnh nói không có gì, cho nên...Ai, đều trách ta!" Trên mặt Danh Triết lộ ra sự đau lòng, điều này làm cho lòng Tiểu Thúy vừa kết băng đã tan chảy.

"Công tử, người như vậy kêu Tiểu Thúy làm sao chịu được, nô tỳ tức giận người, nô tỳ chỉ là đau lòng công tử không thương tiếc chính mình, công tử như vậy mới là nô tỳ vô dụng!" Tiểu Thúy ngước mắt nhìn tay bị thương của Danh Triết, đau lòng nói.

"công tử yên tâm, Tiểu Thúy đã là người của công tử, vậy chuyện của công tử, Tiểu Thúy nhất định sẽ không quên!" Tiểu Thúy lập tức kiên định nói.

Trong lòng Danh Triết vui mừng, giả bộ đau lòng ôm Tiểu Thúy vào lòng.

Tiểu Thúy tự cho rằng mình là người trong lòng Danh Triết, lại không biết tất cả điều này đều là âm mưu mà thôi.

Như Ý gần đây vì đại phu nhân phân phó, rất nghiêm túc quan sát tất cả xung quanh, nhưng phát hiện tất cả mọi người dường như trở nên an phận.

Đương nhiên Tiểu Thúy cũng trở về bên cạnh Như Ý như nguyện.

"Tiểu Thúy, thành thật nói cho lần đó ngươi có phải cố ý hất lên tay Danh Triết đó không?" Như Ý kéo tay Tiểu Thúy có chút đau lòng hỏi.

"A!" Tiểu Thúy trước tiên giật mình, sau đó cảm thấy lời này của Như Ý cho mình một bậc thang đi xuống rất tốt, cô ta biết Như Ý đối xử với mình không tệ, cái gì cũng bảo vệ cô ta, nếu không phải là Danh Triết công tử, cô ta cũng sẽ không...nhưng cũng không thể xem là phản bội, Danh Triết công tử không phải đã nói sao? Hắn muốn giúp đại phu nhân, hắn là biểu đệ của đại phu nhân, vậy nhất định sẽ không thương tổn đại phu nhân, đương nhiên cũng sẽ không tổn thương tới Như Ý.

"Làm sao? Không phải sao?" Như Ý suy đoán với sự im lặng của Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy vừa nghe Như Ý hỏi vậy, vội vàng chỉnh lại lời nói của mình: "Như Ý, cô biết ở đó không có cô, tôi buồn biết bao, cho nên, cô không cần nói với đại phu nhân, nếu không, nếu không..." Tiểu Thúy nói có chút lo lắng và yếu ớt.

Tiểu Thúy giải thích như vậy, Như Ý đương nhiên cũng tin, trong quan niệm của cô chính là tin tưởng, nhưng sự tin tưởng này chỉ dành cho người cô cho phép, Tiểu Thúy chính là người cô cho phép.

"Lần tới đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy, lần trước cô không nói xong đã chạy rồi, tôi còn cho rằng có việc gì khác, đương nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, nếu cô thật sự muốn quay về, nói với đại phu nhân là được, đại phu nhân nhất định sẽ đồng ý, làm vậy rất nguy hiểm cô có biết không? Cô là người duy nhất bên cạnh tôi tin tưởng, bắt đầu từ làn đó tôi từ sau núi về, cô cầu tình cho tôi, thì tôi đã nhận định rồi, cho nên đừng để tôi lo lắng có được không!" Như Ý nhẹ nhàng ôm Tiểu Thúy, bình thản mở miệng, nhưng cảm tình lại là thật.

"Ừ!" Tiểu Thúy cũng có chút cảm động, gật đầu xem như đáp ứng Như Ý.

Như Ý ở bên cạnh đại phu nhân, bây giờ cũng làm việc vụn vặt, nhưng tất cả dường như bắt đầu trở về bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh, cơn mưa sẽ đến càng to.

Nhị phu nhân yên tĩnh vài ngày lại xuất hiện trong phòng đại phu nhân.

"Tỷ tỷ, nói ra tiểu muội cũng có vài ngày không thấy tỷ tỷ rồi, còn có chút nhớ tỷ tỷ!" Nhị phu nhân mỗi lần thấy đại phu nhân lại thích nói những lời tự cho là thân thiết, điều này làm nha hoàn bên cạnh đều cảm thấy nhị phu nhân ôn nhu hiền hậu.

Nhưng đại phu nhân lần này không bình thản như ngày thường, nhìn nhị phu nhân, lại toàn ý cười: "Muội muội có thể nhớ tỷ tỷ ta, ta đã rất an ủi rồi, biết từ khi tiếp nhận vài việc của Vệ phủ, ta lại nhàn đi rất nhiều, muội muội bận rộn đi!" Đại phu nhân nhiệt tình nắm tay nhị phu nhân, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười diễm lệ như hoa.

"Tỷ nói đi đâu rồi, nhưng tiếp nhận một phần việc Vệ phủ, muội muội mới biết sổ sách không phải loạn bình thường, muội muội đều muốn học hỏi kinh nghiệm từ tỷ tỷ, lúc đầu tỷ tỷ rốt cuộc xử lý rõ ràng như thế nào!"

Nhị phu nhân nói khích lệ còn không phải đang chê cười đại phu nhân trước đây làm sổ sách loạn.

Như Ý nhìn lời nói sắc nhọn như vậy của nhị phu nhân, trong lòng bất đắc dĩ, chiến trường của phụ nữ chính là như vậy, không có khói lửa, lại đều là mùi thuốc súng khắp nơi.

Đại phu nhân đương nhiên cũng nghe ra, nhưng đại phu nhân vẫn nhịn được, cười cười, không nói gì cả, lời này nếu nói nhiều thì sai nhiều.

Đại phu nhân không phản kích, nhị phu nhân cho rằng đại phu nhân không lời để nói, càng thêm đắc ý, mở miệng cũng khí phách hơn nhiều, nhìn đại phu nhân ý tứ chế giễu: "Đúng rồi, tỷ tỷ, mỗi mùa các phòng đều phải phát ngân lượng đồ dùng sinh hoạt, lần này cho người thống kê, đến lúc đó muội đảm trách giúp tỷ đi!"

Trong lòng Như Ý trầm xuống, nhị phu nhân này, gọi cho hay thì là đảm trách, còn không bằng nói là cướp quyền, cứ thế này bà ta muốn cướp vị trí chủ mẫu nhà này!

Trong lòng đại phu nhân thở dài, nếu là mình trước đây có lẽ sẽ cho hết, nhưng mình bây giờ cho nhị phu nhân bất kỳ cơ hội nào để lớn mạnh, vậy bà thật sự sẽ không còn khả năng gì, quản gia đến hiện tại còn không truyền tin cho mình, cũng không biết tình huống rốt cuộc như thế nào.

Ngầng đầu nhìn nhị phu nhân, cười cười: "Muội muội thật sự không cần vất vả như vậy, nếu không tỷ tỷ cũng sẽ ngại ngùng, phải biết việc này vốn là trách nhiệm của tỷ tỷ, lão gia cũng chỉ kêu muội ở bên giúp đỡ, huống chi có Như Ý ta cũng an tâm, muội yên tâm đi!" Lời này của đại phu nhân, còn thân thiết nhìn nhị phu nhân cười ôn hòa.

Cuối cùng chuyện thương lượng của hai người có Như Ý động tay làm, chuyện này làm Như Ý có chút ngoài ý muốn, nhưng cô cũng tiện lợi dụng cơ hội này đi kiểm tra sổ sách, có lẽ có thể tra được cái gì!

Nhưng nhị phu nhân về từ chỗ đại phu nhân không vui chút nào, cái mình muốn có được, không nghĩ tới đại phu nhân một chút quyền cũng không buông, bà ta còn thật sự xem mình là ăn chay, nhị phu nhân càng nghĩ càng tức giận.

Trên khuôn mặt vốn tuyệt mỹ của bà ta lúc này lại xuất hiện tàn độc.

"Hừ, xem ra, ta không tạo chút phiền phức cho các người, còn thật sự không có chuyện của các người đâu!"

Bà ta cười tà mị, nhớ tới trận kinh hồn khi lão gia về lần trước, trong mắt lóe qua âm mưu, lần trước phòng bếp ăn hết thứ đó không phải chỉ có hai người, chỉ là hai người đó ăn nhiều, trực tiếp chịu thôi thúc của thuốc mà sinh ra phản ứng, nếu lần này cho người khác một chút đồ kích thích, có phải sẽ càng đáng xem.

Nhớ tới đây, nhị phu nhân cười điên cuồng.

"Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!" Ngũ phu nhân đã không còn vẻ ưu nhã ngày xưa, bà ta lúc này chỉ là một người phụ nữ đang tức giận.

Danh Triết thấy ngũ phu nhân như vậy, có chút tay chân luống cuống giải thích: "Tĩnh, ta, ta chỉ là không còn cách nào, nàng phải tin ta, trong lòng ta chỉ có nàng, nhưng chuyện ta phải làm không đơn giản như vậy!" Danh Triết thực sự sợ Tĩnh giận mình, hắn không dễ dàng gì mới khiến Tĩnh không còn xa cách với mình nhiều như vậy, năm đó, ai! Ngũ phu nhân nghe lời này của Danh Triết, đau lòng, mày nhíu chặt, nhìn Danh Triết có chút phức tạp: "Ta thật sự muốn tất cả điều này đều là mộng, ngươi thật sự không thể dừng lại thế này sao? Như vậy đáng giá sao? Ta sợ, ta sợ, sợ giống như năm đó!" Từ từ sờ khuôn mặt mình mong đợi nhiều năm, lúc này thật sự lại có chút mơ hồ.

Danh Triết nghe thấy sự lo lắng của Tĩnh, kéo tay cô kéo vào lòng.

"Yên tâm, ta chỉ là muốn đoạt lại thứ thuộc về Đinh gia ta, hơn nữa cũng chỉ có vậy, nàng mới sẽ trở về bên cạnh ta, không phải sao?" Danh Triết đau khổ lại cực kỳ kiên định nói.

Nơi xa, Như Ý nghe thấy lời này, trong mắt lóe lên sự hiểu rõ, Vệ quốc công này rốt cuộc đã làm gì với Đinh gia, làm Danh Triết công tử hận như vậy, muốn làm nhiều người như vậy chết cùng sao?

"Bốp bốp bốp!"

Lại một tiếng động cắt ngang tình ý nồng nàn của Danh Triết và ngũ phu nhân, đương nhiên cũng làm Như Ý ý thức được không an toàn, ánh mắt mơ hồ như có như không của người đó.

Như Ý không biết có phải là bị phát hiện rồi không, xem ra cô phải nhanh chóng rời đi.

"Các người thật sự là tình cảm tha thiết đâu? Ở Vệ phủ còn to gan như vậy, các người thật sự cho là không có ai sao?" Nhị phu nhân từ một chỗ đi tới.

Hai người thấy nhị phu nhân, trên mặt ngũ phu nhân kinh hoảng, có chút sợ hãi nhìn Danh Triết, nhưng Danh Triết nhìn thấy là nhị phu nhân, mặc dù có chút ảo não, nhưng ít nhất không xem là quá tệ.

"Như nhị phu nhân thấy, hẳn là không có gì đi!" Danh Triết rõ ràng thoải mái rất nhiều, nhưng lại đẩy Tĩnh ra, điều này làm hắn trong lòng có chút lo lắng.

Nhị phu nhân thấy Danh Triết không sợ hãi, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lùng: "Ngươi thật sự xác định là một mình ta sao?" Ánh mắt của bà ta, Danh Triết nhìn theo ánh mắt nhị phu nhân, chỉ nhìn thấy một bóng lưng.

"Sao có thể...người đó là ai?" Danh Triết có chút căng thẳng nhìn nhị phu nhân.

Nhị phu nhân nhìn Danh Triết đột nhiên căng thẳng, có chút trào phúng: "Bây giờ biết lo lắng rồi? Ta cũng không biết người đó là ai. Nhưng nàng ta không có chứng cứ sẽ không làm khó được ngươi, hai người các ngươi tốt nhất ít gặp mặt, ta nghi ngờ người đó ở trong phủ của đại phu nhân, e là chuyện này ngũ phu nhân cũng cần ra chút sức!" Nhị phu nhân đột nhiên đem chủ ý chuyển tới trên người ngũ phu nhân.

Đối với cuộc nói chuyện của nhị phu nhân và Danh Triết, ngũ phu nhân mới đại khái phân rõ nhị phu nhân này là địch hay bạn, sự lúng túng lúc nãy cũng được thu lại, có chút nghi ngờ nhìn nhị phu nhân.

Ngược lại là Danh Triết không vui, kéo ngũ Danh Triết về phía sau mình: "Không cần nàng ấy làm, ta là được!" Danh Triết lúc này mặt mũi bá khí, bảo vệ ngũ Danh Triết làm ngũ phu nhân cảm thấy trong lòng ấm áp, một bờ vai rắn chắc như vậy để mình dựa vào, mình thực sự đợi nhiều năm như vậy, cũng xem như đáng giá đi, vậy cũng hẳn để nàng làm chút gì đó mới được.

"Danh Triết, đừng sợ, nhị phu nhân sẽ không kêu ta đi làm những việc nguy hiểm, chuyện bà ta nói hẳn là chuyện ta có thể làm được!" Ngũ phu nhân bước ra từ phía sau Danh Triết, nhìn nhị phu nhân mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi