CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Nhị phu nhân gật đầu tán thành, nhìn hai người tình cảm mãnh liệt mà thấy trong lòng đau nhói. Nhớ tới một người cũng như thế liền có chút mơ hồ, vội ổn định lại tinh thần, nhị phu nhân cười cười nói: "Muội muội là người thông mình, hơn nữa lại dũng cảm. Danh Triết ngươi tìm được đúng người rồi đấy! Kỳ thật đối với Ngũ phu nhân cũng không phải việc gì khó, chỉ cần tới phủ của Đại phu nhân rồi tạo mối quan hệ thân thiết với nàng là được!" Nhị phu nhân nhẹ nhàng nói.

Danh Triết không phải nữ nhân, đương nhiên hắn sẽ không biết những chuyện đấu đá của nữ nhân, nghe những lời này, cứ cho rằng là đang khen ngợi.

"Nếu hiện tại chúng ta đều là người trên cùng một thuyền vậy thì muội muội, nếu rảnh có thể tới chỗ ta, chúng ta có thể cùng nhau tán gẫu!" Nhẹ nhàng nói ra hai chữ tán gẫu, nhị phu nhân liếc nhìn Ngũ phu nhân, nàng cũng không phải là người ngốc, đương nhiên là biết rõ ánh mắt đó muốn nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Mà Danh Triết hoàn toàn không để ý tới hai người đang ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.

"Ta còn nghĩ rằng muội sẽ không đến." Nhị phu nhân rót một chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, nhấp một ngụm trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân vẫn thản nhiên như cũ, có lẽ cũng chỉ có ở trước mặt Danh Triết, nàng mới thể hiện được vẻ đẹp và sức sống của bản thân.

"Sao lại không đến? Tỷ tỷ muốn cùng muộn muội bồi dưỡng tình cảm, có lí gì mà lại không đến!" Ngũ phu nhân cười cười, gạt bỏ suy đoán của Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân liền liếc mắt nhìn Ngũ phu nhân một cái: "Ngươi không sợ sao?" nói ra một câu thâm trầm, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Ngũ phu nhân, ngụ ý muốn nói với nàng chuyện này vô cùng nguy hiểm.

Ngũ phu nhân sửng sốt, lập tức gật đầu một cách kiên định: "Phải!" Những năm nay đã sống như thế, chẳng bằng liều mạng một lần, huống hồ hiện tại nàng cũng không phải chỉ có một mình.

"Thật là thâm tình!" Lời này của Nhị phu nhân không biết là khen ngợi hay châm chọc, mắt nhìn xa xăm, bàn tay chạm vào thứ được giấu ở thắt lưng, nói khẽ:

"Vậy ngươi chịu khó đến phủ của Đại phu nhân đi, đến càng nhiều càng tốt." Nói xong, Nhị phu nhân liền di chuyển ánh mắt đến nha hoàn bên cạnh mình, rất nhanh, nha hoàn liền lấy ra một túi đồ. "Thứ này ngươi và Đại phu nhân cùng uống đi!" Nhị phu nhân cười một cách quỷ dị, mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Muội tin ta chứ?"

Nói thật thì tin hay không cũng vô nghĩa, cuối cùng, hai người cũng đều phải uống thứ này, nếu có chuyện gì xảy ra thì đó cũng chỉ là việc của hai người bọn họ.

Tuy rằng Ngũ phu nhân đối với lời nói của Nhị phu nhân vẫn có chút nghi ngờ nhưng chính nàng lại cảm thấy trong lời nói đó cũng có vài phần đáng tin. Các nàng cũng chỉ là châu chấu đá xe, hơn nữa, Nhị phu nhân đối với Đại phu nhân hận như vậy mà cũng không có tranh giành cái gì, hà tất phải khiến Danh Triết có thêm một kẻ địch.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng trở nên vô cùng kiên định nói: "Tin, nếu không tin, muội cũng sẽ không nguyện ý tùy tỷ sắp xếp mọi chuyện."

"Ha ha, ta đã không nhìn lầm người!" Nhị phu nhân mỉm cười hạnh phúc: "Yên tâm, thứ này không thể một liều liền chết ngay được, dùng càng nhiều càng tốt. Muội có thể tự mình giảm liều lượng cho bản thân nhưng Đại phu nhân nhất định phải cho uống nhiều, thuốc giải đến sau này ta sẽ đưa cho muội, nếu ngươi có việc gì thì tìm tiểu Thúy ở bên đó, nó chính là người của chúng ta."

Nghe thấy Nhị phu nhân nhắc đến tiểu Thúy tuy trong lòng không vui nhưng nàng biết đây là việc quan trọng, vì vậy, nàng phải thực sự cố gắng.

Như Ý rất nhanh đã rời khỏi nơi đó, nhưng bất ngờ nàng lại đụng phải một nam nhân lạ mặt. Ban đầu, Như Ý còn định lập tức xin lỗi, nhưng vẫn chưa kịp nói, nam nhân đó đã hoảng loạn mà bỏ đi, không chú ý tới sự tồn tại của nàng.

Điều này khiến cho Như Ý cảm thấy rất lạ, liền muốn đuổi theo, nhưng nếu là đi bộ đuổi theo khẳng định là không kịp, thế nên nàng phải dùng khinh công.

Đi theo người này khoảng 7, 8 lối ngoặt, cứ thế đã lần nữa đưa nàng đến được cái sân đó.

Mọi lần, Như Ý đều không có khả năng vào được cái sân này. Lần này, nàng không biết liệu mình có thể vào được hay không, cũng thật hi vọng người nam nhân kia có thể giúp nàng nhìn thấy được một việc gì đó.

Nàng mở to mắt nhìn từng động tác của người nam nhân. Hắn ta không hề đi thẳng vào căn phòng phía trước mà bước tới di chuyển hòn đá bên cạnh, hòn đá này hoàn toàn khó có thể nhìn ra được sự khác lạ.

Như Ý lúc này có chút ngạc nhiên, chính mình lúc trước vậy mà không nghĩ đến nơi này có vấn đề, thế nhưng nghĩ lại cũng có chỗ không đúng. Mọi lần, âm thanh đều là từ căn phòng đó phát ra, kể cả lần mũi tên địch từ căn phòng đó bắn ra, tất cả mọi thứ đều giống như đang đánh lạc hướng mọi người.

Tiếp tục theo dõi từng động tác của nam nhân này, hắn ta có vẻ rất cẩn thận, cẩn trọng nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn quanh đây không có người, hắn liền đưa tay đẩy tảng đá ra. Bởi vì chỗ đó nhiều cỏ nên có chút thần bí, căn bản khiến người khác không nhìn rõ được.

Như Ý muốn đợi nam nhân kia đi vào rồi đuổi theo nhưng lại lo lắng bên trong sẽ có nguy hiểm nên nàng quyết định đợi cho người nam nhân đó đi ra rồi mới dùng những kĩ năng mình vừa mới nhìn thấy được thử lại.

Chờ đợi đúng là một việc rất khó khăn, Như Ý ngồi đợi trên cây một lúc lâu liền thấy nam nhân kia đã đi ra, hẳn là hắn đã được giao một thứ gì đó.

Thấy nam nhân kia rời khỏi sân, Như Ý liền lập tức đi theo, đợi đến nơi ít người, nàng liền lấy một cái khăn mỏng che mặt mình lại, phi người chặn phía trước người nam nhân.

"Ngươi là ai?" Người nam nhân có chút giật mình, vội lui lại phía sau, sợ hãi hỏi.

Như Ý không nói lời vô nghĩa, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt người nam nhân vô cùng chăm chú, chăm chú tới mức khiến người ta cảm thấy ám ảnh.

Người nam nhân không khỏi tò mò nhìn về phía nàng, chẳng mấy chốc trước mắt dần trở nên mơ hồ, suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu hỗn loạn, tâm trí dần tối sầm lại.

Như Ý thấy ánh mắt người nam nhân đã có chút mơ hồ, càng dùng thêm vài phần sức lực, đến khi thấy ánh mắt người đó đã thực sự bị mê hoặc, nàng lúc này mới yên lòng.

"Người ngươi vừa gặp là ai?" Như Ý cố gắng đẩy nhanh tốc độ, không nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

Người nam nhân cố gắng vật lộn với suy nghĩ của bản thân, sau một thời gian dài, rút cuộc hắn cũng không thể kháng cự lại được lời nói của nàng, đờ đẫn trả lời: "Là người của Vệ phủ."

Như Ý biết hắn vẫn đang cố kháng cự lại với tiềm thức của bản thân nên câu trả lời rất mơ hồ nhưng còn tốt hơn là không tra ra được gì.

"Vậy thứ ngươi được giao là gì? Thứ đó được dùng để làm gì?"

Tâm trí của nam nhân đã bị Như Ý kiểm soát hoàn toàn và khi nhận được câu hỏi của nàng, hắn không hề do dự mà trả lời: "Đây là một món quà lớn, là một cái đầu."

Tuy nam nhân này đã chịu phối hợp nhưng khi trả lời, hắn vẫn còn mang theo nụ cười u ám. Đầu? Như Ý cả kinh. Rốt cuộc là đầu của ai?

Nàng tiếp tục hỏi: "Là đầu của ai?"

"Cái đầu này được đưa tới cho một vị đại nhân, chủ tử muốn lấy lòng người này."

Nghe được điều này, Như Ý hoàn toàn sốc. Nàng không ngờ rằng Vệ quốc công lại có những thứ như thế này. Vị đại nhân đó là ai? Cô vốn là muốn tiếp tục hỏi thêm nhưng từ xa lại xuất hiện tiếng ồn và điều này khiến cho người bị thôi miên sẽ bị làm phiền và lập tức tỉnh lại.

Như Ý cũng biết rằng thuật thôi miên của nàng đã không còn nhiều tác dụng, phải nhanh chóng rời đi trước khi người nam nhân này tỉnh lại. Nghĩ đến đây, nàng liền nhún chân thi triển khinh công rời đi.

Thế nhưng, sau khi Như Ý đáp đất, vừa đi được vài bước liền gặp thím Ngưu.

"Thím Ngưu, người tìm con có việc gì sao?"Như Ý biết thím Ngưu hiện tại là không có chỗ nương tựa nhưng nàng cần phải đi theo Đại phu nhân nên thời gian nói chuyện với thím ấy cũng trở nên ngắn hơn.

"Ừ, Như Ý, ta thế nào lại không thể gặp được ngươi vậy?" Dì Ngưu trông thấy Như Ý liền thu hồi lại vẻ nôn nóng của bản thân, lập tức mỉm cười.

"Nếu người đã đến đây, vậy thì đến chỗ của con chơi đi." Như Ý mở miệng nói, đã không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà kéo thím Ngưu đi một cách thân mật.

Thím Ngưu nhìn nàng, sau đó mới tiến lên đuổi kịp Như Ý đã đi ở phía trước.

Nàng thấy thím Ngưu quay đầu, cũng có chút tò mò nhìn lại, ngoại trừ chỉ có bóng dánh của tiểu Thúy, cái gì nàng cũng đều không thấy, có vẻ như thím Ngưu vừa rồi không tìm được nàng nên đã đi tìm tiểu Thúy.

Đưa thím Ngưu vào phòng, Như Ý liền nhiệt tình đi đến cái hòm của mình, lấy ra vài thứ đặt vào tay của thím Ngưu.

"Như Ý, ngươi giữ lại thứ này cho mình đi. Ngươi còn phải tìm một người để gả, thứ này coi như là của hồi môn của ngươi." Thím Ngưu từ chối: "Ta bây giờ chỉ có một mình, không cần dùng đến nhưng ngươi thì khác, ngươi cũng không còn nhỏ, cần phải suy nghĩ đến chuyện sau này rồi, không cần đòi hỏi cao quá như vậy làm gì. Ngươi xem, những cô nương bằng tuổi ngươi bây giờ nói không chừng đã sinh được mấy đứa con rồi."

Thím Ngưu đột nhiên trốn tránh khiến cho Như Ý cảm thấy bối rối nhưng nàng biết thím là người chu đáo, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp rất nhiều, nói chuyện cũng trở nên vui vẻ hơn: "Thím Ngưu nói lời này như thật giống như biết con gã đi đã sinh được rất nhiều đứa con, dù sao con cũng không nhớ rõ, nếu thật sự là như thế mà lâu như vậy cũng chẳng có ai đến tìm con, thật sự là bạc tình bạc nghĩa, vậy con cũng không cần!" Như Ý nàng chính là người như vậy, ai quan tâm nàng, nàng cũng sẽ quan tâm lại.

"Ây, nha đầu nhà ngươi, bỏ đi, ta đây cũng không nhiều lời nữa, ngươi cũng là người thông minh nên cũng tự biết. Không còn sớm, ta bây giờ phải trở về, con gái của chị dâu hôm nay có việc vui. Thứ này là lúc trước khi ngươi bị thương đã có ở bên cạnh ngươi, ta bây giờ mới nhớ ra." Thím Ngưu đem một thứ gì đó rất đặc biệt để trước mặt nàng.

Như Ý nhìn thấy thứ này, đầu nàng bỗng dưng vô cùng đau. Thứ này rốt cuộc là cái gì? Nó làm sao có thể? Ngay lập tức, những kí ức vụn vặt hiện lên trong đầu nàng.

"A!Đau!" Như Ý đỡ bàn ngồi xuống, thế nhưng đầu nàng vẫn còn rất đau. Những đoạn ngắn kí ức ban này vì sao nàng lại không thể ghép chúng lại được với nhau?

"Có chuyện gì với ngươi vậy? Có phải thứ này đã giúp ngươi nhớ ra việc gì đó hay không?" Thím Ngưu có chút nôn nóng lôi kéo nàng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.

"Không có gì." Như Ý để đồ vật kia xuống, ngưng thở rồi từ từ hít sâu mới có thể khiến cảm giác đau đầu giảm bớt.

Sau khi thím Ngưu rời đi một lúc, tiểu Thúy đã quay trở lại.

"Như Ý, ngươi vừa mới đi đâu?" tiểu Thúy tiến lên hỏi.

Như Ý nhắm mắt lại, từ từ ổn định lại sự mệt mỏi toàn thân, cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều.

Như Ý mở mắt, nhìn vào mắt tiểu Thúy hỏi: "Ngươi vừa đi đâu về?" Nàng nhớ rõ ràng đã thấy bóng lưng của tiểu Thúy nhưng tại sao bây giờ nàng ấy mới quay về?

Vừa nghe thấy lời này, tiểu Thúy đảo mắt, nhắm mắt để che giấu sự chột dạ của chính mình, vừa mở mắt liền nhìn Như Ý tinh nghịch mỉm cười: "Ta đâu có đi đâu, thím Ngưu không tìm thấy ngươi nên ta đưa bà ấy đi tìm, sau đó, ta bị lạc mất bà ấy."

Như Ý nghe vậy, lông mày không những không giãn ra, ngược lại lại càng thêm nhíu chặt. Rõ ràng lúc nàng gặp thím Ngưu đã nhìn thấy bóng lưng của tiểu Thúy, chẳng lẽ tiểu Thúy nói dối, nếu không thì....

Như Ý không phải là dễ tin người, thế nhưng nàng lại không hề muốn nghĩ xấu cho tiểu Thúy.

"Sau khi ta gặp thím Ngưu liền cùng bà ấy trò chuyện vài câu." Như Ý tạm thời cũng không đem chuyện mà mình vừa nhìn thấy nói với tiểu Thúy, không phải là nàng không tin nàng ấy, chỉ là với tính cách của tiểu Thúy không biết liệu nàng có đi đến cái sân đó không. Đến lúc đó thật không biết sẽ gặp nguy hiểm gì!

"Ồ, Như Ý, ngươi thật ra rất hạnh phúc, ít nhất vẫn còn có người luôn nghĩ tới ngươi, không giống đứa trẻ mồ côi như ta." tiểu Thúy buồn bã nói, hai mắt nước mắt lưng tròng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi