CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý nhìn thấy Tiểu Thúy như thế cũng lấy làm đau lòng, cô chuyển đề tài của cuộc nói chuyện khi nãy đi: "Không phải còn có ta nhớ thương cô sao?" Cô vỗ vai Tiểu Thúy, nhưng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cô ta.

"Đúng rồi? Hình như lúc nãy đại phu nhân kiếm cô đấy! Sao ta lại quên bén mất chuyện này cơ chứ, lát cô phải bảo vệ ta đó!" Tiểu Thúy nhảy dựng lên, đứng trước mặt Như Ý rồi căng thẳng nói.

Như Ý bất đắc dĩ lắc đầu, sao gần đây Tiểu Thúy lại thường hay mất tập trung khi làm việc vậy chứ.

"Như Ý, đi pha trà cho ngũ phu nhân!"

Lúc Như Ý và Tiểu Thúy đi vào phòng đại phu nhân, vừa đúng lúc nhìn thấy ngũ phu nhân cũng đang ngồi ở đây.

Nhìn bề ngoài, trông Như Ý vẫn bình tĩnh như thường, nhưng từ sau cái hôm biết được tất cả sự thật ấy, cô đã nhìn ngũ phu nhân bằng ánh mắt khác, không thể nói là lạnh nhạt hơn lúc trước, chỉ là đã không còn vẻ thân thiết nữa.

"Tham kiến đại phu nhân, ngũ phu nhân!" Như Ý và Tiểu Thúy cùng hành lễ với hai vị phu nhân.

Ngũ phu nhân mỉm cười, nhìn Như Ý với vẻ thân thiện lạ lùng: "Như Ý, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tất nhiên đại phu nhân cũng biết ngọn nguồn mọi chuyện của Như Ý và ngũ phu nhân, thấy ngũ phu nhân đối xử với Như Ý như thế cũng không lấy gì làm kỳ lạ.

"Nô tỳ sẽ đi pha trà cho ngũ phu nhân ngay ạ." Vẻ mặt Như Ý hờ hững, không bộc lộ nhiều cảm xúc, cô lui xuống đi chuẩn bị trà nước.

Nhưng lần này ngũ phu nhân lại trở nên miễn cưỡng: "Tỷ tỷ, lần này muội muội xin tặng tỷ một loại trà ngon mà bạn thân của muội muội đã tự mình nhờ gửi đến. Tỷ tỷ uống thử trà Tiễn Thân này đi, nghe nói có thể bảo dưỡng nhan sắc đấy." Ngũ phu nhân nhận trà của nha hoàn dâng lên, mỉm cười đưa cho đại phu nhân.

Thái độ nhiệt tình của ngũ phu nhân làm đại phu nhân thấy kỳ lạ, nhưng bà ta cũng đành nể mặt mà vươn tay ra, vào giây phút chạm tay vào trà, chợt có cảm giác mát lạnh xông vào mũi.

"Được lắm, chắc chắn trà này uống cũng khá ngon!" Đại phu nhân thật lòng tán thưởng.

Như Ý hơi không hiểu tại sao ngũ phu nhân lại chủ động đến thế, lúc đại phu nhân ngửi mùi trà, cô thường có thói quen quan sát ngôn ngữ cơ thể của người khác, bởi vì làm thế cô mới biết được, rốt cuộc cô ta có đang ấp ủ âm mưu xấu xa nào đó trong lòng hay không.

Như Ý nhìn thấy chân của ngũ phu nhân ở đó, hai tay đặt trên chân, nhấp nhổm ngồi không yên, lẽ nào trà này thật sự có vấn đề gì sao?

Như Ý muốn cản đại phu nhân lại, nhưng thực sự cô không tìm ra được bất cứ lý do gì cả.

"Tỷ tỷ, có phải trà thơm lắm không, muội muội có thể pha trà cho tỷ xem, trà này phải pha tỉ mỉ lắm, dù sao khi nào muội muội có thời gian rảnh sẽ pha trà cho tỷ xem." Ngũ phu nhân nói với Như Ý: "Mang dụng cụ pha trà lên đây."

Ngũ phu nhân biết Như Ý tỏ tường cách pha trà, tất nhiên cô sẽ hiểu những gì cô ta nói.

Như Ý cũng không chần chừ, đợi lát nữa cô phải kiểm tra mới được.

"Ồ? Trà này thơm thật." Đại phu nhân nhận trà từ tay ngũ phu nhân, chỉ mới ngửi thử mùi hương của nó thôi đã khiến cho bà ta mê mẩn.

Lúc nghe hương trà thoang thoảng, Như Ý lại có cảm giác choáng váng, lẽ nào trà này thật sự có vấn đề à?

"Ừm, quả nhiên không tầm thường, tài nghệ của muội muội thật cao, quả thực khiến tỷ tỷ phải hâm mộ và bội phục!" Đại phu nhân thưởng thức một ngụm trà, mùi vị tươi mát nhẹ nhàng, chỉ uống có một ngụm thôi cũng cảm thấy thoải mái.

"Muội muội còn sợ bản thân mình vụng về, đến lúc đó lại làm ô uế cổ họng của tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ thích thì sau này muội muội sẽ thường đến pha trà cho tỷ tỷ uống, muội muội cũng muốn uống thử, xem có phải tỷ tỷ cố ý khen muội muội hay không!" Ngũ phu nhân vừa dứt lời bèn nhấp một ngụm trà, trông rất có phong cách trà đạo.

Thấy ngũ phu nhân uống ngay, Như Ý thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi ư?

"Như Ý à, sau này cô theo ngũ phu nhân học hỏi thêm đi, ta thích loại trà này lắm đấy!" Thấy Như Ý đứng một bên, đột nhiên đại phu nhân mở miệng nói rồi đưa mắt nhìn ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân cười nhẹ, vẻ mặt chợt thay đổi, cô ta nghe đại phu nhân nói thế bèn cảm thấy ngại ngùng, nhìn đại phu nhân rồi hỏi dò: "Tỷ tỷ, không biết lần này bao giờ lão gia mới về nhà?"

Đại phu nhân thấy ngũ phu nhân chủ động hỏi han mà ngạc nhiên vô cùng, đây là lần đầu tiên cô ta quan tâm đến lão gia, lẽ nào cô ta lại muốn tranh giành thứ gì?

"Muội muội nhớ lão gia rồi à? Ha ha, lần này lão gia trở về thì tỷ tỷ phải đến báo cho lão gia mới được!" Đại phu nhân lại nhấp một ngụm trà, hài lòng nhìn ngũ phu nhân, ánh mắt đong đầy ý cười.

Ngũ phu nhân thấy đại phu nhân không có gì khác thường, rốt cuộc người hôm ấy là ai, nếu như là người của đại phu nhân, vậy chắc chắn đại phu nhân phải châm chọc hoặc dò thám mình mới đúng.

Ngũ phu nhân chợt quay đầu nhìn Như Ý, lại vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Như Ý nhìn mình, hai người ôm ấp những ý nghĩ khác nhau, cùng quay mặt sang hướng khác.

Buổi thưởng thức trà hôm nay rất suôn sẻ và yên tĩnh, đại phu nhân không nhắc đến bất cứ chuyện gì, cũng không có hành động nào bất thường trước việc ngũ phu nhân đột nhiên ghé thăm, dường như mọi chuyện vẫn đang rất bình thường.

"Như Ý, đây là lần đầu tiên ngũ phu nhân chủ động ghé thăm ta, xem ra có điều kỳ quái!" Sau khi tiễn ngũ phu nhân trở về, rốt cuộc đại phu nhân mới bộc lộ vẻ lo âu.

Như Ý không biết hôm ấy bọn họ đã nhìn thấy bóng lưng của mình, tất nhiên không hiểu suy nghĩ của ngũ phu nhân, cô chỉ biết ngũ phu nhân và Danh Triết công tử đã từng có quan hệ.

"Có phải vì phu nhân người là em họ của Danh Triết công tử, bởi vậy..." Như Ý đoán thử, cũng không biết có đúng là vậy hay không.

Cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đại phu nhân mình mình rất kỳ quái.

"Cô nói vậy nghĩa là sao?" Đại phu nhân không khỏi cảm thấy khó hiểu về câu nói lúc nãy của Như Ý, hiện giờ, bà ta không hề nghĩ đến em họ của mình và ngũ phu nhân đã nối lại tình xưa.

Đến giờ Như Ý mới sực nhận ra mình vẫn chưa nói chuyện của ngũ phu nhân và Danh Triết công tử cho đại phu nhân nghe, nhưng cô vẫn nghĩ đại phu nhân đã biết, chứ bằng không đại phu nhân cũng sẽ không nói như vậy.

"Nô tỳ nhìn thấy, nhìn thấy ngũ phu nhân và Danh Triết công tử..." Cô không cần phải nói trắng ra, chỉ cần nghe mấy chữ này thôi đại phu nhân đã hiểu rồi.

Đại phu nhân vẫn thấy kinh ngạc, dù sao bọn họ có thể về bên nhau thì đã về bên nhau từ trước đó rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ cho nguy hiểm.

"Cô chắc chứ? Sao cô lại phát hiện ra?" Đại phu nhân không thể hiểu nổi, bình thường không thấy hai người bọn họ qua lại với nhau, có muốn thăm viếng cũng khó, sao lại thế được?

"Thưa đại phu nhân, lần trước nô tỳ chỉ vô tình nhìn thấy hai người họ... Đại phu nhân, nếu để họ tiếp tục qua lại với nhau có phải nguy hiểm lắm không ạ, lỡ mà lão gia biết thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi!" Như Ý thấy đại phu nhân hơi lo lắng, cũng không thể nói cô có cảm tình gì với Danh Triết công tử, nhưng nếu để chuyện này tiếp diễn như vậy, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến đại phu nhân.

Tất nhiên đại phu nhân biết được nỗi lo của Như Ý, nhưng bà ta vẫn chưa tìm ra cách xử lý ổn thỏa vụ việc này.

"Cô nghĩ phải làm sao mới được?" Đại phu nhân tương đối tin tưởng Như Ý, hơn nữa cô ta thường cảm thấy Như Ý rất thông minh, rất biết cách giải quyết phiền toái, thường xử lý ổn thỏa mọi chuyện cho cô ta.

Thấy đại phu nhân hỏi mình như thế, Như Ý biết rằng vừa khéo lại hợp với ý muốn của cô, cô tự tin dõng dạc nói: "Việc này không nên bứt dây động rừng thì hơn, dù sao chúng ta vẫn chưa biết được suy nghĩ và mục đích thật sự của Danh Triết công tử là gì, hắn ta có trung thành với phu nhân hay không, nhưng việc này không thể kéo dài được..." Như Ý cảm thấy lần này ngũ phu nhân đến đây có thể còn ôm mục đích khác, chứ bằng không cũng sẽ không bảo sẽ còn qua dài dài.

"Nhưng nếu để cho lão gia phát hiện, thì e là càng gay go!" Đại phu nhân hơi lo lắng, thông dâm vốn không phải chuyện nhỏ.

Như Ý ngẫm nghĩ một lúc, thực đúng là như vậy, cô cũng hiểu nỗi lo trong lòng đại phu nhân: "Không thì chúng ta đánh úp từ bên hông, dập tắt ý định này của Danh Triết công tử trước đã, còn về phần ngũ phu nhân xin để nô tỳ đến khuyên can!" Như Ý tự nhận việc vào người, thực chất cô rất thích ngũ phu nhân, có thể vì nhận thấy tính cách của cô ta có đôi nét giống bản thân mình.

"Thôi, cũng được, cứ làm theo ý của cô đi." Đại phu nhân thở dài, xoa bóp thái dương: "Không biết tại sao mà gần đây ta hay bị hoa mắt chóng mặt, có phải vì quá mệt nhọc hay không!"

Như Ý thấy đại phu nhân đột nhiên bị chóng mặt, bèn lập tức nghĩ ngay việc mình chợt thấy choáng váng lúc ngũ phu nhân mang trà lên, xem ra cô cần phải đi kiểm tra thử xem có vấn đề gì hay không.

"Có thể vì đại phu nhân quá mệt nhọc đó ạ, phu nhân nên nghỉ ngơi nhiều hơn, gần đây những chuyện phiền lòng xảy đến dồn dập nên mới bị như thế!" Như Ý bước đến mát xa huyệt thái dương cho đại phu nhân, cô lo lắng cho bà ta bèn dặn dò như thế.

Lúc đi ra khỏi phòng đại phu nhân, Như Ý đến thẳng nhà bếp, cô nghĩ bã trà khi nãy vẫn chưa bị đổ đi, chỉ mong có thể điều tra ra được kết quả. Mặc dù lần nào cô cũng đề phòng rất nhiều người, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng tất cả mọi người đều sống thật tốt.

Như Ý đi vào nhà bếp, tìm hết một lượt cũng không nhìn thấy bã trà khi nãy đâu cả, ai lại vứt bỏ chúng đi trong thời gian ngắn ngủi như vậy!

"Như Ý, cô đang tìm gì đấy?" Đột nhiên Tiểu Thúy xuất hiện sau lưng Như Ý, làm cô sợ chết khiếp, nhưng tựa như Như Ý có khả năng điềm tĩnh đối phó với tình huống khẩn cấp bẩm sinh, mặc dù giật mình, nhưng vẻ mặt cô vẫn không bộc lộ chút cảm xúc gì.

"Tiểu Thúy, bã trà lúc nãy của ngũ phu nhân đâu rồi? Trước giờ ta chưa từng được ngửi trà nào thơm đến như vậy, muốn xem thử xem rốt cuộc đó là loại trà gì?" Như Ý đã quen với vẻ cả kinh trên gương mặt Tiểu Thúy từ lâu rồi.

Tiểu Thúy nhìn Như Ý rồi ngạc nhiên hỏi: "Cô hỏi thẳng ngũ phu nhân là được rồi mà, cần gì phải phiền phức như vậy!" Trông Tiểu Thúy có vẻ cứng nhắc, lại còn nhìn Như Ý với vẻ hóng chuyện.

Như Ý bất đắc dĩ lắc đầu: "Nô tỳ nào có tư cách hỏi ngũ phu nhân, bới vậy mới muốn nhìn thử! Thôi đi, không có thì thôi vậy!" Như Ý lắc đầu, tỏ vẻ không hề gì.

Thấy Như Ý cúi đầu chịu thua, Tiểu Thúy le lưỡi chột dạ.

"Rốt cuộc cô đổ đi đâu rồi?" Như Ý chợt nghĩ đến, có đổ đi rồi cũng chắc vẫn tìm lại được.

Tiểu Thúy nghe cô hỏi thế, trong lòng thấy kinh ngạc, đang lúc suy tính nên tìm lý do gì để trả lời, thì chợt nghe có tiếng huyên náo từ xa vang đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi