CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Chắc chắn bên đó có kịch hay, ta đi xem đây, lát nữa nói tiếp!" Tiểu Thúy thừa cơ chuồn mất, nếu như bắt cô ta phải phịa ra lý do trong thời gian ngắn thì bản thân cô ta cũng không biết phải bịa thế nào cho Như Ý không tìm ra được sơ hở.

Như Ý thấy bóng người dần mất dạng ấy, mỗi lúc mỗi cảm thấy cô gái này làm gì cũng nhanh nhảu.

Nhưng rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Như Ý suy nghĩ không biết mình có nên ra xem hay không, lần trước xảy ra chuyện, kết quả bị người khác hạ độc, lần này có...

"Tiểu Thúy, chuyện gì vậy?" Như Ý tò mò nhìn gương mặt tiếc nuối của Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy nhìn Như Ý một chốc rồi không để ý đến cô nữa, tiếp tục thở dài.

Như Ý thấy Tiểu Thúy như vậy, cũng biết tính cách của cô ta bèn im lặng, lúc cô ta buồn tẻ sẽ cất tiếng nói ngay.

Quả nhiên, một lát sau, Tiểu Thúy thấy Như Ý không quan tâm đến mình mới cảm thấy nhạt nhẽo, bèn nũng nịu kéo tay Như Ý: "Như Ý, cô không biết đâu, ta thấy con bé ấy rất tốt, sao cô ta lại là người như vậy được chứ!"

Như Ý vừa nghe đã biết khi nãy xảy ra chuyện gì, nhìn vẻ mặt của Tiểu Thúy cũng hiểu trong lòng cô ta đang cảm thấy thế nào, cũng không trả lời, để cô ta tiếp tục kể lể.

"Cô ta dám trộm đồ của một nha hoàn khác, cô nói coi có phải chuyện này đã lật đổ địa vị của cô ta trong lòng ta rồi hay không, trời ạ!" Tiểu Thúy buồn bã than thở.

Như Ý mỉm cười, hùa theo: "Không sao, đây gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, huống hồ cô ta cũng không gây trở ngại gì cho cô, cô cũng đừng để ý đến thế."

Có lúc người nói vô tình người nghe có ý, những lời lẽ này lọt vào tai Tiểu Thúy lại ra hàm nghĩa khác, cô ta chột dạ quay người đi, giả vờ thở dài, không nói gì nữa.

Cô ta hơi dè dặt ra ngoài một mình, muốn tránh né Như Ý, cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đang chột dạ vì chuyện gì.

"Sao thế?" Tiểu Thúy đến nơi, xem ra cô ta đã đứng hầu hạ từ lâu rồi. Mặc dù Tiểu Thúy không biết tại sao Danh Triết công tử lại kêu cô ta nghe lời ngũ phu nhân, nhưng tình yêu cô ta dành cho Danh Triết công tử lớn hơn sự ngờ vực trong lòng cô ta.

"Nô tỳ đã đổ trà đi kịp lúc rồi!" Tiểu Thúy đang cân nhắc xem có nên nói ra việc Như Ý kiểm tra trà hay không, cô ta không biết việc này sẽ ảnh huỏng như thế nào.

"Ngươi còn thắc mắc gì nữa à?" Ngũ phu nhân nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt do dự và dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiểu Thúy.

"Dạ, là..." Tiểu Thúy không khỏi đan ngón tay vào nhau, quả thật cô ta không biết ngũ phu nhân lại thông minh như vậy.

"Nói đi, nếu đã quyết làm việc hết mình cho Danh Triết công tử thì đừng có giấu giếm, ngươi biết đó, Danh Triết công tử không thích..." Tất nhiên ngũ phu nhân biết chuyện của Tiểu Thúy và Danh Triết công tử, chỉ có bản thân Tiểu Thúy còn chưa hay biết gì mà thôi.

"Không có gì đâu ạ, chỉ là Như Ý từng vào nhà bếp tìm bã trà, nhưng cô ấy muốn biết đó là loại trà gì, Như Ý bảo cô ấy thích mùi hương của trà này." Tiểu Thúy ấp úng một hồi, rồi vẫn nói ra việc Như Ý vào nhà bếp.

Ngũ phu nhân nhìn Tiểu Thúy rồi điềm tĩnh dặn dò: "Vậy được rồi, ngươi tiếp tục giám sát đi, có chuyện gì phải báo với ta ngay lập tức, còn có, đừng bỏ qua bất kỳ manh mối nào, giống như chuyện ngươi vừa nói khi nãy đấy, lần sau không được bỏ qua!" Ngũ phu nhân nghiêm nghị nhìn Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy sờ sợ run rẩy: "Như Ý có vấn đề gì sao ạ?" Tiểu Thúy nhất thời sốt ruột mới buột miệng hỏi ra câu này, ngũ phu nhân lườm cô ta với ánh mắt sắc sảo ngay tức khắc. Đến giờ Tiểu Thúy mới biết, con người bình thường nom có vẻ tao nhã dịu dàng như ngũ phu nhân lại khí thế đến như vậy.

"Muốn sống tốt trong Vệ phủ này, vậy đừng hỏi những chuyện không nên hỏi!" Ngũ phu nhân nhìn ngắm những đóa hoa bên ngoài khung cửa, cô ta hời hợt nói, nhưng lại khiến cho Tiểu Thúy khiếp sợ.

"Nô tỳ cảm ơn ngũ phu nhân nhắc nhở!" Tiểu Thúy quỳ phịch xuống đất, trong vẻ sùng kính không thiếu phần sợ hãi.

Thấy phản ứng của Tiểu Thúy, ngũ phu nhân mới hài lòng nở nụ cười, phẩy tay kêu cô ta lui xuống.

Ngũ phu nhân thấy Tiểu Thúy đi rồi, nụ cười trên gương mặt tắt ngóm, rồi nhổm người dậy đi ra ngoài.

"Cô nói Như Ý à?" Nhị phu nhân nhìn ngũ phu nhân, mặc dù bà ta hỏi như thế, nhưng không hề cảm thấy kỳ lạ một chút nào.

"Vâng, mặc dù Tiểu Thúy kể lại như vậy, nhưng muội muội cảm thấy Như Ý không đơn giản như vẻ bề ngoài!" Ngũ phu nhân ngạc nhiên nhìn phản ứng của nhị phu nhân, nhưng vẫn trả lời theo sự thật.

"Cũng phải, ta biết Như Ý giỏi giang nên trước giờ vẫn rất quý mến cô ta, chỉ không biết sau này có chịu làm việc cho ta hay không!" Nhị phu nhân cẩn thận nói, dường như tất cả đều là ý định của bà ta, chỉ có điều lúc thực hiện sẽ có vài phiền phức.

"Nhị phu nhân rất quen thuộc với Như Ý lắm sao?" Bởi vì trước giờ ngũ phu nhân không hỏi đến việc đời, cũng không biết gút mắc giữa Như Ý và nhị phu nhân, cũng không biết Như Ý đã từng cứu con gái của nhị phu nhân.

Nhị phu nhân hờ hững nở nụ cười: "Nếu như có thể lôi kéo Như Ý về phe chúng ta, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn."

Ngũ phu nhân biết Như Ý thông minh, nhưng không ngờ nhị phu nhân lại đánh giá Như Ý cao đến như vậy, nhất thời cảm thấy hơi tò mò: "Như Ý có tài cán gì mà nhị phu nhân lại quý mến cô ta như vậy!"

Nhị phu nhân cười: "Cô không biết cũng phải, trước giờ cô ta làm việc cẩn thận, miệng mồm kín kẽ bởi vậy cô mới không biết gì, có điều việc cô ta xử lý mọi chuyện gọn ghẽ, làm người người yên tâm, đối xử tốt với kẻ khác thì chắc cô phải hiểu tường tận lắm nhỉ!"

Ngũ phu nhân nghe nhị phu nhân nói thế, nhớ đến lúc nói chuyện với Như Ý, Như Ý không hề để lộ một chút manh mối gì, bởi vì bản thân cô ta cũng yêu thích Như Ý, bởi vậy mới muốn kết bạn với Như Ý hơn làm kẻ thù, còn chuyện ân oán giữa Như Ý và nhị phu nhân, đúng là cô ta có biết một ít.

"Để muội muội thử vậy!" Ngũ phu nhân đột nhiên quyết định, thực chất cô ta không phải là người thích tranh giành, nhưng vì Danh Triết, cô ta không thể không đứng vào hàng ngũ này.

Nhị phu nhân nghe ngũ phu nhân nói thế, gương mặt lộ ra vẻ tán thưởng, cũng không biết có phải vì việc này đã nằm trong dự định từ trước của bà ta hay không.

"Cũng được, nhưng Như Ý là một người thông minh, nếu cô ta muốn đứng về phía chúng ta thì tốt lắm, nếu không đồng ý, cô nói chuyện cũng nên để ý, đừng để lỡ miệng!" Nhị phu nhân lo lắng căn dặn.

Ngũ phu nhân mỉm cười, trong lòng sáng tỏ.

Nhị phu nhân suy tư một lúc, rồi lại nhớ đến chuyện gì đấy, lông mày nhíu lại: "Cô đã bỏ thuốc vào trong trà rồi à? Đừng để người ta điều tra ra đấy, bỏ vào trà không thích hợp chút nào!" Nói đến đây, nhị phu nhân nghiêm khắc nhìn ngũ phu nhân chăm chú.

Ngũ phu nhân cũng đã có dự tính từ trước, khi nãy cô may mà cô ta lo lắng nên mới nhớ kỹ lời của nhị phu nhân, dặn dò Tiểu Thúy làm việc cho mình.

"Nhị phu nhân yên tâm đi ạ, muội muội đã chuẩn bị trước, bảo Tiểu Thúy đổ hết bã trà đi kịp thời!"

Nhị phu nhân nghe ngũ phu nhân nói thế, cô ta lại thấy hơi bội phục trí thông minh của ngũ phu nhân, cách nhìn của cô ta cũng đã thay đổi chút ít.

"Bước tiếp theo, cô do thám ý tứ của đại phu nhân trước đã, tìm hiểu cặn kẽ xem gần đây cô ta đang làm cái gì, ta không tin cô ta phớt lờ chuyện có liên quan đến người trong nhà!” Gương mặt nhị phu nhân trở nên hung ác dữ tợn.

Trong lòng ngũ phu nhân thấy sợ hãi, cũng thấy hơi tò mò, xem ra ngọn nguồn ân oán của đại phu nhân và nhị phu nhân rất sâu.

"Lý quản gia, việc này ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta mới được!" Vệ quốc công nhìn người đàn ông run rẩy quỳ trên mặt đất rồi mở miệng nói.

Một câu nói ngắn ngủi, mà lại khiến cho hắn ta càng run tợn.

"Thưa lão gia, nô tài hết cách rồi ạ!" Lý quản gia vừa nói, vừa không ngừng dập đầu.

Vệ quốc công nghe hắn ta trả lời như vậy mới ngạc nhiên nhìn Lý quản gia, trong ánh mắt chợt lộ ra vẻ hiu quạnh: "Nói vậy nghĩa là gì?"

Lý quản gia thấy Vệ quốc công điềm tĩnh hỏi, trong lòng hốt hoảng lo sợ vô cùng, trong mắt hắn ta, Vệ quốc công là người rất kín kẽ, không hiểu đoán được ông ta đang nghĩ gì, ông ta nói xong câu trước, người khác vĩnh viễn không lường được câu nói tiếp theo là gì? Ông ta sẽ xử lý mạng của kẻ khác bằng cách nào.

"Nô tài thật sự không có sự lựa chọn nào cả, xin lão gia tha cho nô tài lần này đi ạ!" Lý quản gia sợ làm lão gia bực bội, đầu mình cũng rơi xuống đất, mặc dù nhiều năm nay Vệ quốc công không làm chuyện gì xấu nhưng hắn ta vẫn thấy sợ hãi người đàn ông này vô cùng.

"Được rồi, lần này cho qua, không có lần sau đâu, nhưng ngươi phải giải quyết ổn thỏa việc này!" Vệ quốc công lại không hề tức giận, cũng không có ý trách móc, ông ta chỉ nhìn Lý quản gia, rồi sắp xếp công việc cho hắn ta.

"Dạ?" Lý quản gia quả thực không hiểu sao Vệ quốc công lại sai mình làm việc này: "Chuyện này, lão gia, có phải ngài..." Lý quản gia thật sự rất sợ hãi, thậm chí hắn ta không biết Vệ quốc công có cho hắn đi gặp Diêm Vương vào giây phút xoay người rời đi hay không.

"Còn thắc mắc cái gì?" Vệ quốc công liếc mắt nhìn hắn, khiến cho Lý quản gia sợ run.

"Nô tài, nô tài đi làm ngay, đi làm ngay ạ!" Lý quản gia nằm rạp xuống đất.

"Cút đi ngay!" Vừa nghe mệnh lệnh, Lý quản gia đã cuống quýt chạy đi như bỏ trốn.

Nhìn thấy Lý quản gia loạng choạng bỏ chạy, Vệ quốc công nở nụ cười đầy ẩn ý, Ngữ Yên, không phải nàng muốn biết sự thật sao, nàng đang nghi ngờ ai đấy hả? Nhưng nàng có nhìn thấy người được nàng phó thác chưa? Hóa ra hắn ta lại như vậy.

"Chủ nhân, người bên nọ rất vừa ý cách làm của chúng ta!"Một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện trước mặt Vệ quốc công, cung kính báo cáo.

Nụ cười trên gương mặt Vệ quốc công tắt ngúm, ông ta nhìn người mặc áo đen, đắc ý gật đầu.

"Được rồi, nếu biết đối phương cần gì thì các ngươi bắt tay vào chuẩn bị đi."

"Dạ!" Người mặc áo đen hiểu ý trả lời, sau đó "vèo" một tiếng, không thấy hắn ta đâu nữa.

Từ lúc ngũ phu nhân trở về, Như Ý thường thấy không yên lòng nhưng lại không biết vì sao, bã trà được bị đổ đi mất, chỉ đành đợi đến lần sau, nhưng cô cũng không biết có vấn đề gì hay không, bởi vì lúc ấy ngũ phu nhân không kiêng dè gì mà uống hết ly trà!

Siết chặt vật ấy trong tay, Như Ý cảm thấy hồi hộp lạ lùng, cô biết thứ này có liên quan đến ký ức của mình.

"Cốc cốc cốc! Xin hỏi cô Như Ý có ở đây không?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài cửa, thu hút sự chú ý của Như Ý.

Như Ý nhìn người bên ngoài, cảm thấy hơi quen mắt nhưng không biết người nọ là ai: "Cô là? Ta là Như Ý!" Như Ý lịch sự đứng dậy, đi đến trước mặt người phụ nữ ấy, cô nhìn thấy cô ta mặc đồ nha hoàn, bèn biết ngay đây là người hầu của chủ nhân trong viện nào đó nên không dám lạnh nhạt.

Vừa nhìn thấy mặt Như Ý, cô ta đã hơi kinh ngạc, nhưng vì thường hầu hạ bên cạnh phu nhân nên cũng học được sự điềm đạm của cô ta, nha hoàn mỉm cười nói: "Ngũ phu nhân mời cô sang một chuyến!"

Nha hoàn nói rồi bèn đứng cạnh bên đợi câu trả lời của Như Ý.

Như Ý thầm thấy vui vẻ, vốn dĩ cô muốn đi tìm người ta, không ngờ ngũ phu nhân lại cầm lòng không đậu mà tìm đến cô trước, xem ra cô phải cẩn thận dò thám manh mối mới được, dù sao bây giờ ngũ phu nhân tìm mình, xem ra mình cũng nắm quyền chủ động trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi