CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

“Diệp tổng, không ổn!”

Lâm Ngọc Trân gấp gáp đẩy cửa phòng Diệp Tử Phàm chạy vào.

Diệp Tử Phàm ngẩng đầu lên: “Chị Lâm, sao thế?”

“Dân cư khu nhà cũ kia và bên phòng kinh doanh xảy ra xung đột, Triệu phó phòng bị thương rồi!”

Diệp Tử Phàm vội đứng bật dậy cuống quýt đi ra ngoài. Cư dân khu nhà cũ vẫn không chịu dọn đi, suốt thời gian này Diệp Tử Phàm không ngừng phái người thương lượng với dân cư nhưng không có kết quả. Suốt nửa tháng qua đàm phán không xong, dân chúng bèn kéo biểu ngữ từ khu đường chính phía tây sang đông chắn lại khiến cho giao thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhận được tin quần chúng, cảnh sát đã phái rất nhiều người đến để xử lý giao thông nhưng mặc kệ cảnh sát khuyên bảo thế nào đám dân cư kia cũng không chịu dọn đi. Mà những người dân đó hầu hết đều là người lớn tuổi nên không thể áp dụng biện pháp mạnh mà chỉ có thể dùng lý lẽ để thuyết phục.

Diệp Tử Phàm nhận được thông báo liền phái Triệu Tư Tề đến bàn bạc vấn đề bồi thường, còn đem điều khoản nới lỏng ra thêm, vốn tưởng như vậy đã đủ để giải quyết vấn đề nhưng không nghĩ rằng vấn đề lại gay gắt đến mức này.

“Chị Lâm, không phải những người đó vẫn muốn đàm phán trong hòa bình sao? Tại sao lại xảy ra xung đột?” “Diệp tổng, Tiểu Vương ở hiện trường gọi điện về báo. Nguyên bản đã đàm phán khá ổn thỏa nhưng trong số những người dân kia có một kẻ cầm đầu rất ngoan cố, luôn kích động dân chúng. Không biết như thế nào mà khiến cho mâu thuẫn càng thêm gay gắt, trong lúc lôi kéo Triệu phó phòng đã bị thương.”

Mày kiếm của Diệp Tử Phàm chau lại, âm trầm đi đến phòng kinh doanh.

“Tiền Cương, rốt cục là như thế nào?”

Tiền Cương đưa điện thoại di động cho Diệp Tử Phàm, trong đó có một đoạn video, Diệp Tử Phàm ấn xem.

Trên đường tụ tập rất nhiều người, trong tay cầm rất nhiều biểu ngữ, một số xe cảnh sát đậu gần đó, nhiều cảnh sát đang cố gắng duy trì trật tự. Lúc này một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng trên một cái ghế cũ vung gậy, tức giận la hét: “Lũ thương nhân độc ác, trả nhà lại cho tôi!”

Học theo ông ta, toàn bộ dân cư cũng lập tức gào thét.

“Lũ thương nhân độc ác, trả nhà lại, trả nhà lại!”

Màn hình rung lên, rồi Triệu Tư Tề xuất hiện trong video, anh đứng trước đám đông cố gắng khuyên can.

“Xin mọi người nghe tôi giải thích, có thể thương lượng lại khoản bồi thường, xin mọi người hãy giải tán đừng làm ảnh hưởng đến giao thông.”

Gã đàn ông kia chỉ tay vào mặt Triệu Tư Tề giận dữ hét: “Bà con, đây chính là tay sai của bọn thương nhân kia phái tới thuyết phục chúng ta! Nói cái gì là tốt cho chúng ta, vì chúng ta mà đổi nhà cũ thành nhà mới! Tất cả đều là lừa gạt, bọn chúng mưu toan dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt chúng ta để chúng ta ngoan ngoãn dọn nhà! Xin mọi người đừng mắc mưu! Tiền do chúng ta khổ sở kiếm được không thể mất vào tay lũ người này!”

Gã ta quát Triệu Tư Tề:

“Mày đừng tưởng bọn tao dễ lừa gạt như vậy! Trước phải giải quyết cho xong vấn đề bồi thường, còn không thì khỏi nói năng gì hết!”

“Đúng, giải quyết tiền bồi thường, không cần phải bàn gì hết!” Dân chúng phụ họa theo.

Diệp Tử Phàm phát hiện chỉ cần gã đàn ông vừa lên tiếng thì trong đám người sẽ có mấy người hùa theo khiến dân cư kích động.

Ngay sau đó có mấy kẻ xông lên vây Triệu Tư Tề lại.

“Bắt lấy tên chó săn, bắt lãnh đạo của hắn ra mặt giải quyết!”

“Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn!”

Dưới sự kích động của những người đó, mọi việc trở nên mất khống chế…

“Các người định làm gì?” Tiếng thét đau đớn của Triệu Tư Tề từ trong video truyền ra.

“Mọi người đừng như vậy, không được đánh người!”

Đột nhiên có một người con trai gầy gò xuất hiện trong video, cậu chạy tới định kéo Triệu Tư Tề ra nhưng lại bị một gã đàn ông hung hăng hất ra té ngã.

Tiếp hình ảnh bắt đầu không ngừng đung đưa, video liền cắt.

Diệp Tử Phàm cau mày, trong lòng nôn nóng bất an.

“Tiền Cương, đi điều tra xem kẻ cầm đầu kia có phải là cư dân trong khu nhà cũ đó không.”

“Diệp tổng ngài hoài nghi những người này có vấn đề?” Tiền Cương ngẫm lại một chút, cũng hiểu được những kẻ kia rất khả nghi.

“Đúng, tôi nghi họ chính là người của Tạ Thiên Lỗi! Tôi sẽ đến đó xem thử tình hình!” Diệp Tử Phàm nói xong liền chạy đi.

Tiền Cương và Lâm Ngọc Trân có muốn ngăn cản cũng không kịp, thân ảnh của Diệp Tử Phàm nhanh chóng đã khuất dạng.

Người con trai xuất hiện lúc cuối cùng kia mặc dù quay lưng lại với video nhưng bóng dáng đó Diệp Tử Phàm vô cùng quen thuộc.

Mạch Tử, tại sao cậu ấy lại tham gia vào đoàn biểu tình này? Cậu ấy té xuống như vậy không biết có bị thương hay không? Tình thế hỗn loạn như vậy không biết Mạch Tử ra sao rồi.

Diệp Tử Phàm lòng như lửa đốt muốn gặp Mạch Tử ngay lập tức để xác định là cậu vẫn bình an.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi